Hạ Vãn An cũng không biết mình lặp đi lặp lại bao nhiêu lần: "Ngoan, Hàn Kinh Niên ngoan, đi ngủ rồi.", nói cuối cùng, khi cô thấy Hàn Kinh Niên đã ngủ, cô liền không kìm lòng được ngủ theo.
Ngày kế tiếp
Hàn Kinh Niên ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh giấc, anh chậm rãi mở mắt.
Anh nhìn căn phòng tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ, sửng sốt một hồi, anh mới nhớ ra hoàn cảnh tối qua của mình, lập tức đáy mắt anh bị bao bọc bởi một lớp băng lạnh lẽo.
Tối hôm qua cả tòa cao ốc làm sao lại vô duyên vô cớ cúp điện? Mà lại là lúc anh làm xong việc, đang tiến vào thang máy thì cúp điện...Đây hết thảy cũng không tránh khỏi thật trùng hợp a!?
Ánh mắt Hàn Kinh Niên càng ngày càng dọa người, anh kéo căng khuôn mặt, chống thân hình của mình dậy, vừa mới chuẩn bị đi tìm điện thoại của mình, bỗng nhiên cảm thấy nơi lồng ngực mình có chút không đúng. Anh nhíu mày, hướng ngực mình cúi xuống nhìn, chỉ thấy một cô gái như một con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng anh, đang ngủ say.
Tóc của cô tản ra mùi hương nhàn nhạt, trêи thân cũng được dùng cùng loại mùi hương của sữa dưỡng da, nhưng các cô gái khác đều dùng những loại nước hoa có mùi hương rất nồng, thì cô lại dùng mùi hương thơm ngọt của sữa, cô hít vào, thở ra tại lồng ngực của anh, cách một lớp quần áo, anh có thể lờ mờ cảm giác được hơi thở ấm áp và có chút ngứa ngáy...
Lớp băng quanh người anh, giống như được một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-song-ben-canh-anh/1499209/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.