"Sẽ nhanh thôi, có thể bây giờ đang kẹt xe."Tống Hữu Mạn nói, lại nghĩ đến câu nói của Hạ Vãn An vừa nãy "Hai đứa mình kết hôn hai năm, anh ta cũng không cho mình đến một đồng.", nhịn không được đáy lòng đem Hàn Kinh Niên băm thành tám mảnh, sau đó mở miệng hỏi: "An An, hai năm nay, cái tên tiểu bạch kiểm kia vậy mà không có cậu đến một đồng, vậy tiền cậu tiêu hằng ngày là từ đâu? Hay là nói cho ba mẹ cậu?"
Hạ Vãn An lắc đầu: "Không có, mình kết hôn, đều là muốn cho ba mẹ sống tốt hơn, mình cũng kiếm lời một chút, trước kia khi học đại học cũng kiếm được không ít tiền."
Tống Hữu Mạn hiếu kì: "Không ít tiền là bao nhiêu?"
Hạ Vãn An đang ngủ, hầm hầm hố hố nói: "Mình không thể nói cho cậu biết được."
Tống Hữu Mạn xù lông: "Vì cái gì chứ?"
"Mình sợ cậu vay tiền mình." Hạ Vãn An vươn tay kéo chiếc túi của mình bảo vệ trong lòng, sau đó an tâm ngủ tiếp.
Tống Hữu Mạn: "...."
Tống Hữu Mạn giận dữ: "Hạ Vãn An, cậu đừng ngủ chứ, cậu dậy mau, cậu nói rõ với tớ mau, tớ là người như vậy sao?"
Hạ Vãn An bị lay đến mở mắt, nhìn Tống Hữu Mạn với vẻ thành thật: "Cậu là..."
Tống Hữu Mạn: "...."
Hạ Vãn An chém một nhát vào lòng cô: "Là người vay tiền không trả, không cho mượn liền cướp."
Tống Hữu Mạn: "...."
Hạ Vãn An tiếp tục chém: "Cậu từ nhỏ đã như vậy, hồi năm nhất, mình cho cậu mượn năm khối tiền, đến giờ vẫn chưa trả, năm ba,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-song-ben-canh-anh/1499217/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.