Cô rất ít khi sinh bệnh vậy mà vừa mới vào hè được mấy ngày cô liền phát sốt, không có bất kỳ dấu hiệu , buổi tối trở về đã cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, ăn xong cơm tối trên người bắt đầu rét run, Ôn Hi Thừa gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, dùng chăn cấp bách bó chặt cô ôm vào trong ngực, không ngừng thấp giọng lẩm bẩm” Làm sao lại nóng lên, làm sao lại nóng lên?” trong giọng nói tràn đầy lo lắng cùng bất lực.
Để tránh cô khỏi lo lắng anh mở trừng hai mắt miễn cưỡng cười cười nói” Không có chuyện gì, đắp chăn ngủ một giấc sáng dậy đổ mồ hôi là tốt rồi.”
Anh im lặng, dùng gò má tại trên trán của cô nhẹ nhàng cọ , không nói gì thêm.
Về sau tình huống không có lạc quan như cô nghĩ, sau nửa đêm nhiệt độ cơ thể đã tiếp cận 39 độ, choáng váng nặng nề cảm thấy có người đem cô bế lên, cô cảm thấy rất lạnh, đầu rất đau, tay túm lấy quần áo trước ngực anh khó chịu đến mức nước mắt đều chảy ra, cô lại một lần nữa mất đi ý thức .
Sáng sớm tỉnh dậy, cô thấy mình nằm phòng bệnh trong bệnh viện, Ôn Hi Thừa ngồi ở bên cạnh, tay của cô bị anh nắm thật chặt, má anh áp lên trên tay cô.
Ánh mặt trời chiếu vào, khiến cho gương mặt anh tỏa sáng, thật sự nhìn rất đẹp, mà cô nghĩ đến một tháng sau cái người này liền sẽ rời xa cô 2 năm, cảm thấy tâm theo đó mà đau, không khỏi hít
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-on-nhu-minh-em-ha-thien/1879273/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.