Mặt trời mọc ở đằng tây* cũng không kích thích bằng một màn trước mắt.
*Câu gốc là: Trời đổ cơn mưa màu đỏ (trời đổ hồng vũ, ngựa mọc sừng) : ý chỉ những sự việc không thể nào xảy ra.
Toàn bộ đội SF, bao gồm cả huấn luyện viên, người dẫn đội, ai nấy đều tỏ vẻ không thể tin được. Đó là ai cơ chứ? Là Dụ Lẫm Nhiên đó! Bình thường luôn trưng ra vẻ mặt như ai thiếu nợ anh, lúc tâm trạng không tốt thì chả thèm nói lấy một câu, nếu không phải ở cùng một đội, bọn họ đúng thật không có tự tin chung sống với Dụ Lẫm Nhiên.
Một người như thế lại ra ngoài một mình với một cô gái!
Bầu không khí vô cùng quỷ dị, nhưng phép lịch sự cơ bản vẫn phải có, Nghênh Niệm và Dụ Lẫm Nhiên nhìn nhau, sau đó đi lên chào mấy người trong đội.
Nghênh Niệm gật đầu chào mấy người lớn trước, sau đó lại chào những người khác, "Lâu rồi không gặp."
Dịch Thận thẳng lưng hỏi đầu tiên, "Sao hai người lại ở cùng nhau?!"
"Tụi em..." Nghênh Niệm ngại ngùng cười, "Đi ăn tối."
"Người đội trưởng hẹn là em hả?"
"Không phải."
Vẻ mặt Dịch Thận nhẹ nhõm, sau lại nghe Nghênh Niệm sửa lại, "Không phải đội trưởng hẹn em, là em hẹn đội trưởng ăn cơm."
"..."
Khác nhau ở chỗ nào hả?
Một bàn đầy người không biết phải nói gì, Nghênh Niệm vẫn là Nghênh Niệm kia, Dụ Lẫm Nhiên vẫn là Dụ Lẫm Nhiên mỗi ngày gặp mặt, nhưng giờ phút này, Dụ Lẫm Nhiên và cánh tay cô gần sát nhau, tạo nên cảm giác bình thản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-rieng-minh-em/240152/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.