Mây đen tầng tầng kéo đến đen nghìn nghịt trên bầu trời, bầu trời âm u, gió thổi phần phật, càng thổi càng mạnh, ngay sau đó là tiếng sấm, bỗng nhiên mưa nhỏ kéo dài chuyển thành mưa to tầm tã, vừa nhanh vừa mãnh liệt, giống như ông trời đang gào khóc, tuôn trào như Hoàng Hà trút nước, bi thương nức nở .
Bỗng dưng, trong màn mưa trắng xoá hiện ra một thân hình tối như mực, lướt qua khoảng không như chim nhạn bay, lại té ngã ở bên khe suối.
“Mộ Bạch, Mộ Bạch, chàng làm sao vậy? Thiếp đỡ chàng, mau, bọn họ sắp đuổi tới…”
“Không…” Thở hổn hển, Lý Mộ Bạch bắt được tay nàng, mặt không có một tia huyết sắc. “Ta không phải muốn dẫn nàng đào tẩu, ta…”
“Vì cái gì không trốn? Chẳng lẽ thật sự muốn ngoan ngoãn để mặc bọn họ giết sao?” Nhiếp Đông Khạn kích động kêu to tức giận.
Lý Mộ Bạch khẽ lắc đầu. “Hãy nghe ta nói, Nhạn Nhạn, ta cũng không phải muốn dẫn nàng chạy trốn, ta muốn nói cho nàng một việc…”
Chăm chú nhìn hắn một lát, đột nhiên Nhiếp Đông Nhạn quỳ gối trước người hắn, không vội nữa.
“Thiếp hiểu được, Mộ Bạch, Thiên Hồn Tuyệt không có giải dược, cho nên muốn trốn cũng vô dụng, phải không? Nhưng chàng yên tâm, thiếp sẽ đi theo chàng, cho dù chàng đi tới nơi nào, thiếp đều đi theo chàng, chàng đi trước, thiếp sẽ đi theo sau, tuyệt không sẽ để chàng đợi lâu.”
Lý Mộ Bạch thương tiếc nhìn gương mặt xinh đẹp, má lúm đồng tiên của kiều thê, thở dài thật sâu.
“Không, Nhạn Nhạn, nếu ta chết , nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-so-tuong-tu-kho/486213/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.