Tần Dương rời khỏi khách sạn Lệ Cảnh. Hắn quay đầu nhìn mái nhà cao cao rồi lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho sư phụ.
- Gửi chưa?
Tần Dương đáp:
- Con đã đưa cái hộp bằng gỗ đàn tìm cho cô Thu, cũng nhìn thấy người nhà của cô …
Giọng nói của Mặc Vũ bình tĩnh:
- Được.
Tần Dương thấy Mặc Vũ không bình luận gì thì hơi tò mò, do dự một chút rồi hỏi:
- Sư phụ, người không muốn kể cho con nghe chuyện gì sao?
Mặc Vũ im lặng mấy giây rồi thở dài:
- Con muốn biết chuyện gì?
Hiếm có cơ hội mà Mặc Vũ chịu trải lòng, Tần Dương cực kì vui mừng, vội vàng hỏi:
- Cô Thu nghe được tin tức của sư phụ thì rất kích động, còn chồng của cô thì dường như có sự thù địch đối với người. Rốt cuộc giữa người và cô Thu đã xảy ra chuyện gì?
Dường như sợ Mạc Vũ tức giận, Tần Dương vội giải thích luôn:
- Cô Thu còn nói rằng muốn đến trường học tìm con. Con đoán rằng cô cũng chỉ muốn biết thêm chuyện về sư phụ. Hơn nữa, con nhận ra được rằng cô cực kì quan tâm đến người. Lúc nghe tin, cả người cô run rẩy, thiếu chút nữa đã khóc…
- Ai ….
Trong điện thoại truyền đến tiếng Mạc Vũ thở dài:
- Tất cả đều là chuyện xưa lắm rồi. Sư phụ biết trong lòng của con hiếu kì nhưng câu chuyện của đời chúng ta không hề liên quan đến mấy đứa trẻ bọn con. Giữa chúng ta không có ân oán gì, chỉ có thể nói là do tạo hóa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-ton-dac-cong/2258617/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.