“Liễu yếu đào tơ”
Tần Dương vừa nhìn Lý Tư Kỳ, vừa tủm tỉm cười, ánh mắt giống như một công tử nhà giàu nhìn cô gái yếu đuối. Ngón tay hắn xoa xoa cằm, ánh mắt đánh giá Lý Tư Kỳ tử trên xuống dưới.
Lý Tư Kỳ nhấc bàn tay xinh đẹp lên che mặt, ánh mắt chớp chớp, gương mặt thẹn thùng, phối hợp với động tác của Tần Dương. Trông cô như người đã sẵn sàng hiến thân báo đáp.
- Hừm, đúng là liễu yếu đào tơ. Chỉ là quá xấu. Suy nghĩ quá xấu xa.
Sắc mặt của Tần Dương đang nghiêm túc thì hắn đột nhiên nói ra một câu khiến Lý Tư Kỳ không kìm được mà cười thành tiếng, không thể giữ được khả năng diễn xuất nữa.
- Cái tên này, mồm cậu không nói ra được lời nào tốt đẹp hay sao?
Tần Dương bĩu môi nói:
- Cô vốn đã xinh đẹp như thế, bây giờ nếu tôi khen nữa thì chẳng phải mũi cô sẽ nở to như quả cà chua ư?
Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm, nhìn Tần Dương rồi nói với giọng ngọt như mía lùi:
- Ôi, người ta thật lòng cảm ơn cậu mà …
- Dừng lại!
Tần Dương trừng mắt nhìn Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ cũng nhìn Tần Dương, một lát sau mới lên tiếng bằng giọng nói bình thường:
- Cậu giúp tôi nhiều như thế làm tôi cảm giác rất áp lực…
Tần Dương cười cười:
- Chúng ta là bạn bè đúng không? Chẳng phải bạn bè nên giúp nhau sao? Cô từng hứa rằng nếu về sau trở thành ngôi sao thì sẽ làm đại sứ thương hiệu miễn phí cho tôi mà. Đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-ton-dac-cong/2258642/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.