Trong Ngự hoa viên một chỗ khá kín đáo, sau núi giả, Tú Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Diễm bất an đứng ngồi không yên.
“Nghiên nhi đâu?” Lâm Diễm mong ngóng hỏi, tính tình càng trở lên thâm trầm.
“Tiểu thư không có tới, bảo ta đến nhắn là : Mọi chuyện trước kia là nhất thời, sau này ai cũng không nên nhắc đến nữa.” Vừa nói Tú Nhi vừa trộm dò xét sắc mặt của Lâm Diễm , thấy sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.
Tuy rằng nàng đồng ý rằng thà đau một lúc còn hơn là cứ để kéo dài, nỗi đau lúc đó càng lớn hơn, nhưng mà nhìn hắn vẻ mặt thống khổ như vậy, khó tránh đôi lúc nàng cảm thấy làm như vậy với hắn là quá mức tuyệt tình.
“Nàng thật sự nói như vậy? Lá thư này nàng rõ ràng đã đọc…”Lâm Diễm thì thào nói, loạng choạng lui về phía sau mấy bước, nếu không phải phía sau chính là núi giả đỡ thì chắc chắn hắn đã bị ngã rồi.
“Vâng, tiểu thư hy vọng người không cần cứ ngày ngày qua lại với rượu mà hành hạ bản thân, hy vọng người hãy chấn chỉnh lại, làm một người có ích cho nước nhà, nên người đừng làm tiểu thư thất vọng…”
Lâm Diễm lúc này có nghe nhưng mà không có lọt bất kỳ lời nào vào tai, trong đầu chỉ có vang lên một câu nói: “Mọi chuyện trước kia là nhất thời, sau này ai cũng không nên nhắc đến nữa.”
Nhất thời. Hắn sao có thể đem bao thời khắc ngày thơ bé ngây ngô, tình yêu thuần khiết và say
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-ton-phe-hau/1845628/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.