Dù sao, thiếu niên ở tuổi này đều tranh cường háo thắng, rất ít người có trí tuệ, rộng lớn giống như vậy, không để ý tới thanh danh.
Trong lúc này, nghĩa phụ Thư Thiên Hào thường xuyên gởi thư, lời nói tràn ngập chờ mong đối với tương lai, bao hàm cả tình cảm mãnh liệt. Ở trong thư hắn liên tục khen ngợi Du Nha đại sư. Nói hắn không chỉ có thực lực cường đại, hơn nữa tính tình ôn hòa, không có một chút ngạo khí của đại sư.
Lúc trước, hắn đã nhiều lần tự ra mặt, mời đại sư luyện binh khác, kết quả lọt vào không cho khách vào nhà, chờ mãi cũng không gặp được. Tất nhiên, trong lòng có chút thành kiến đối với đại sư. Du Nha đại sư cũng đã trải qua sóng gió trong cuộc đời, thay đổi rất nhanh, tâm tính thông suốt, ôn hòa với người ngoài, tính tình tương đối tốt. Điều này làm cho đám người Thư Thiên Hào lấy làm kỳ lạ, khen ngợi không ngừng.
Trong thư tín, càng thêm khen ngợi bản lĩnh của Sở Vân, tự nhiên có thể tìm được nhân tài như thế, thật sự làm người ta kinh sợ và vui mừng.
Sở Vân cũng cảm thấy cao hứng.
Loại cao hứng này, không phải vì hắn được khen ngợi, cũng không phải bởi vì Thư gia đảo đang xây dựng chiến thuyền cường đại, mà là bởi vì thái độ của Thư Thiên Hào thể hiện tình cảm mãnh liệt và dâng trào.
Từ khi Chư Tinh Mãnh Hổ mất đi cánh tay trái tới nay, liền khốn đốn hậm hực. Thư Thiên Hào Làm đảo chủ Thư gia đảo một mình chống đỡ đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-ton/562350/chuong-155.html