Đầu mùa thu, Nam Thành.
Tiết trời âm u cả ngày vẫn chưa mưa được, mặt trời lặn xuống mặt biển để lại một tia sáng phủ lên một con thuyền sớm thu buồm cập bến trong bóng mờ hư ảo.
Chỉ là không khí tràn ngập hơi ẩm, chỗ xương quai xanh từng bị nứt gãy không ngừng đau.
Chắc sắp có mưa lớn.
Lâm Tích đứng ở trước cửa sổ, suy nghĩ như vậy.
Cửa sổ trước mặt cô rất lớn, tấm kính chiếm trọn một bức tường dài, lặng im đứng nhìn bến cảng không xa dần thưa thớt, đồng thời cũng phản chiếu thế giới rực rỡ xa lạ phía sau cô.
Đèn chùm pha lê chói lóa tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng xuyên qua góc cạnh của pha lê, khi chiếu xuống đất khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Ly cụng ly, quần áo trang trọng, tiếng đàn violon kéo vàng, mỗi tấc không khí trong phòng tiệc đều tràn ngập mùi xa hoa phú quý.
Ngoại trừ Lâm Tích.
Cô cúi đầu đứng trước cửa sổ, khuôn mặt thanh tú không có chút khuyết điểm, cũng không mang chút biểu cảm nào, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa ngang vai, đôi môi đỏ mọng khẽ khép lại, làn sương trắng phủ lên kính.
Đôi chân đi giày cao gót lộ ra lờ mờ dưới chiếc váy đen xẻ tà bên hông, tựa vào tường một cách không mấy trang nghiêm. Ánh sáng làm bóng cô thon dài, mảnh khảnh.
Xung quanh có rất nhiều tiếng bàn tán, nhưng Lâm Tích lại không có hứng thú tham gia bữa tiệc.
Cô là một người tham gia không đủ tư cách,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-trich-tinh-yeu-cap-tu-bat-hoi-co-co-co/2926660/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.