Câu này của Cố Niệm Nhân như đã quyết định xong, sẽ không đổi chỗ khác.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Lâm Tích bằng đôi mắt nâu sẫm ấy, rõ ràng là dây tơ hồng đang lơ lửng trên vách đá sống nhờ trên cây thông, trong bình tĩnh lộ ra kiên định, sẵn nương nhờ ánh nắng để toả sáng.
Sắc mặt Lâm Tích cũng dần dần trầm xuống.
Đến lúc tan học, cả gương mặt Lâm Tích vẫn nhăn nhó, không cần đến gần cũng biết người này đang có tâm trạng không tốt.
Tên Cố Niệm Nhân này, có phải theo khuynh hướng chịu ngược không?
Bản thân nói chuyện với cô ấy như vậy, tại sao vẫn còn chịu ngồi cùng bàn với cô chứ?
Trong đầu Lâm Tích tràn ngập lời phàn nàn về Cố Niệm Nhân, bàn tay đang cầm tay lái xe đạp nổi lên mấy đường gân, đặc biệt hiện rõ ở mu bàn tay trắng nõn.
Lúc này, Lâm Tích cảm giác được tay áo mình bị kéo.
Cô nhìn sang bên tay mình với vẻ mặt khó chịu, thấy Chung Sanh hưng phấn chỉ về phía cổng trường nói với cô: "Này! A Tích, mình không nhìn lầm chứ, xe của nhà đại thần là Porsche Cayenne kìa!"
Lâm Tích nghe tên chiếc xe này quen quen nên cô nhìn theo ánh mắt của Chung Sanh mà nhìn sang.
Không biết có phải vì mặt trời sắp lặn trước mặt quá chói mắt hay không, Lâm Tích nhíu mày nhìn chiếc xe đậu ở cổng trường.
Cô nhận ra chiếc xe này là chiếc xe quý giá nhất trong số những chiếc xe yêu thích của Lâm Đắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-trich-tinh-yeu-cap-tu-bat-hoi-co-co-co/2926667/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.