Mặt trời ẩn nấp trong bóng mây, ánh nắng le lói trở thành nhân chứng duy nhất.
Nó im lặng nhìn cái bóng dáng đột ngột đẩy ly nước trượt sang phía bên kia, kỹ thuật diễn sống động như thật.
Cố Niệm Nhân đột nhiên ngã xuống, trong tâm tình ảm đạm của mùa thu, tựa như một bó hoa nở trái mùa lao vào trong ngực Lâm Tích.
Mùi thơm nhẹ, tỏa hương đột ngột.
Tim Lâm Tích đập thình thịch, không biết là do ánh mắt tập trung của những người xung quanh quá mãnh liệt, hay là do Cố Niệm Nhân tiến lại quá gần.
Cả lớp như bị nhấn nút stop vì tình huống đột ngột của Cố Niệm Nhân, xung quanh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ xoay, bên trong màng nhĩ lại ngược lại, nghe được tiếng lòng quay cuồng.
Vương Đình Tú bị hành động của Cố Niệm Nhân dọa sợ, sau đó từ trên bục đi xuống: "Niệm Nhân sao thế?"
"Cậu ấy..." Lâm Tích biết Cố Niệm Nhân đang thực hiện bước đầu kế hoạch của hai người, nhưng nhịp tim thất thường khiến cô khó có thể nói trôi chảy lời thoại.
Nhưng vào lúc này, hơi thở có chút run rẩy truyền vào tai Lâm Tích, Cố Niệm Nhân bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Cô giáo, em đang trong kỳ kinh nguyệt."
Thực sự không biết kỹ năng diễn xuất của người này đến từ đâu, như mà nét diễn của người này thật đến không chỗ nào chê được.
Giọng nói lạnh lùng thường ngày bị bao phủ bởi một tầng yếu ớt, nhỏ nhẹ, nghe trong đó lộ ra đầy không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-trich-tinh-yeu-cap-tu-bat-hoi-co-co-co/2926692/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.