Cô nhìn vào mắt anh, tình cảm nói: “Nam Phong, có phải mấy năm nay anh rất vất vả phải không?”
Bất giác anh mỉm cười, nụ cười hạnh phúc trước câu hỏi của cô: “Không gì vất vả bằng yêu em.”
Tinh Vân bĩu môi: “Chỉ giỏi nói quá!”
“Không hề nói quá!”
“Chính là nói quá!”
Đoàn Nam Phong nhìn vẻ mặt trẻ con của cô thì phì cười, cọ cọ mũi vào mũi cô, yêu thương nói: “Người ta hay nói muốn một cô gái mê bạn thì hãy tìm cách đưa cô ta lên giường. Nhưng em thì khác. Em mang thai con của anh rồi vẫn có thể bỏ trốn. Gặp lại em, tìm cách đưa em lên giường, em vẫn có thể cự tuyệt anh. Sắp kết hôn còn muốn thoái hôn. Kết hôn rồi vẫn còn dằn mặt anh. Em nói xem, có phải em luôn treo tim anh hay không?”
Tinh Vân nghe xong cười cười nhìn hắn: “Cho nên anh quyết định đưa em đi đến nơi này để hưởng tuần trăng mật hả?”
Đoàn Nam Phong cười lớn: “Coi như cho em chịu khổ.”
Tinh Vân khúc khích cười, lấy đầu dụi dụi vào mặt hắn: “Đáng ghét, coi em trừng phạt anh thế nào!”
Hai người vui vẻ trò chuyện một lúc thì Tinh Vân lại hỏi: “Nam Phong, vì sao lúc đó anh lại biết phía trước là đầm lầy vậy?”
Đoàn Nam Phong nheo mắt nghĩ nghĩ ra vẻ bí hiểm rồi lại cười nói: “Vì em.”
“Vì em sao?”. Tinh Vân tròn mắt hỏi lại hắn.
“Phải, vì lúc đó em chỉ cho anh những cây mọc thẳng đứng không cành trước mặt. Đó là những cây khá đặc biệt so với xung quanh cho nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-vo-anh-yeu-em/75227/chuong-100-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.