*****
Ngay lúc này Lê Hoan nhạy cảm quay người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô không nói một câu gì nhưng ánh mắt đủ để nói rõ.
Phó Tây Cố lại không cảm thấy xấu hổ, cũng không vì bị bắt mà lúng túng.
"Hoan Hoan, " Anh nhìn cô cười trầm thấp, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu lưu luyến, "Anh chỉ là không kiềm lòng được với em. "
Lê Hoan vẫn không nói chuyện.
"Hoan Hoan..."
Lê Hoan chợt mở miệng cắt ngang anh: "Phó Nhị công tử..."
"Hoan Hoan, anh thích em gọi anh Phó Tây Cố. " Phó Tây Cố được một tấc lại tiến thêm một thước, "Như vậy nghe có vẻ anh ở trong lòng em độc nhất vô nhị chút ít. "
Lê Hoan mặc kệ.
Sau khi quay mặt đi, cô nhìn thẳng về phía trước, không có cảm xúc gì cũng không có tâm tình gì: "Thật không biết anh đến cùng có bao nhiêu mặt."
Phó Tây Cố không ngờ cô có thể nói một câu như vậy.
Anh còn nghĩ rằng......
Anh liếc mắt theo phương tầm mắt của cô lúc nãy, nghĩ nghĩ, khóe môi hơi cong, cười: "Hoan Hoan, phần lớn mọi người đều không chỉ có một mặt,anh cũng vậy, em không phải cũng vậy sao?"
Cô cũng vậy...
Đúng vậy.
Như là tự giễu, hoặc như là tùy ý bật cười, Lê Hoan rũ mắt, tiếng nói thấp đi không ít: "Nếu như có thể biết tôi là Tô... Phó Nhị công tử, vậy anh nói cho tôi biết anh đã điều tra tôi bao nhiêu được không?"
Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-yeu-minh-em-mo-thoi-yen/1074267/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.