"Nhiên Nhiên." Kiều Dĩ Phong vẫn còn có chút hổn hển, đi tới bên cạnh Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Cảnh Nhiên vốn dĩ phải có rất nhiều nghi vấn, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi Kiều Dĩ Phong thật sự sống sờ sờ ở bên cạnh cô, cô phát hiện, bản thân mình không cách nào nói thành lời.
Cô như chỉ dựa vào bản năng, vươn tay, ôm lấy Kiều Dĩ Phong, ôm nàng thật chặt, chặt đến nỗi làm quần áo nàng nhăn nhúm, tay mình nắm đến phát đau, cũng không chịu buông ra.
Kiều Dĩ Phong sửng sốt trong chốc lát, mới hơi phản ứng.
Tuy bị Kiều Cảnh Nhiên ôm rất chặt, chính là một đứa con nít 11 tuổi, sức lực có thể lớn bao nhiêu đây. Nàng cũng vươn tay ôm thân thể bé nhỏ của Kiều Cảnh Nhiên, còn dùng tay vỗ vỗ lưng cô, như đang dỗ dành.
Kiều Cảnh Nhiên không nhịn được liền khóc thành tiếng.
Điều này lại khiến Kiều Dĩ Phong sợ hãi.
"Làm sao vậy làm sao vậy? Tiểu Cảnh đừng khóc đừng khóc." Kiều Dĩ Phong lập tức cúi đầu muốn nhìn mặt Kiều Cảnh Nhiên một chút.
"Em...... Em cho rằng...... Sẽ không thể gặp lại chị được nữa." Tiếng khóc của Kiều Cảnh Nhiên càng lúc càng lớn, đến cuối cùng dứt khoát khóc lớn tiếng lên, giống như đứa con nít không được ăn kẹo vậy.
Những lời này, lúc cô còn nhỏ cũng đã từng nói qua, rốt cuộc chuyện nhiễm virus khiến cho sốt cao không lùi này từng chân thật xảy ra, thiếu chút nữa là mất mạng, lại thiếu chút nữa viêm màng não.
Lúc ấy, mình còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chết có nghĩa là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-yeu-nguoi/2573194/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.