Ngữ Diên kinh ngạc nhìn mộ bài trên mặt bàn, mặt trên của mộ bài màu đen buộc lên một bông hoa hồng nho nhỏ, trên đó viết, chú rể, Mộc Lâm bài vị.
Ngữ Diên thấy thế đi từ từ tới, mặt mày nhăn càng chặt, một giây sau, nàng bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai tân nương đào hôn không phải bởi vì đối phương xấu, cũng không phải bởi vì tàn tật, mà là bởi vì hắn là một người chết, trời ạ, chuyện gì đang xảy ta thế này, nàng lên sai kiệu hoa gả ột quỷ trượng phu?
“Ghét nhất là nữ nhân” đột ngột trong phòng truyền ra một thanh âm vô cùng tức giận, Ngữ Diên ngây ra một lúc, tiếp theo liền biết thanh âm trong phòng là của ai, bất quá, nàng liền xoay người, bởi vì nàng muốn nhìn người kia đến tột cùng muốn làm cái gì một chút? Nếu là ác quỷ mà nói…, như vậy, nàng sẽ không tốn nhiều võ mồm, trực tiếp đánh hắn tới lúc hồn phi phách tán, nếu là quỷ tốt như vậy, thì cái khác cũng đừng nói .
Vì thế, nàng than nhẹ một tiếng nói: “Ai, nương tử của ngươi chạy đi với người khác, số ta số khổ nha, bị người đuổi giết tiếp theo lại bị nắm vào kiệu hoa, nhưng trên thực tế, ta chỉ là một người giả bộ thôi, ngài già đã có thể hiểu chưa?”
Lúc này, đồ vật trong phòng đột nhiên lập tức đi tới đối diện với Ngữ Diên, Ngữ Diên liền nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn mặc là một bộ quần áo hỉ phục, không cần nghĩ, cũng biết quần áo này là do cha với nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-yeu-quy-nhan-vuong-phi/788958/chuong-107.html