Ngụy Bính Dần dường như ngay lập tức trấn tĩnh lại, vẻ mỉm cười một lần nữa hiện ra trên khuôn mặt y. Hai tay chắp lại, y dùng lễ vãn bối nói thập phần cung kính với Liễu Khinh Dương: "Liễu thúc thúc đại giá quang lâm, quả thật làm vẻ vang cho kẻ hèn này."
Y vừa phất tay vừa cao giọng ra lệnh: "Tản ra, nếu Sát Sự Thính đã muốn khám xét, vậy hãy để cho bọn họ khám xét cho kỹ càng."
Dưới tình thế như thế này, lập tức quyết định không cùng Tần Phi cứng đối cứng, Ngụy Bính Dần cố gắng nén chặt cỗ lửa giận trong lòng. Rất nhiều quan viên nhìn thấy ánh mắt của y trong lòng toan tính không khỏi có thêm vài phần phức tạp. Nếu một người có thể co được dãn được, quyết đoán mau lẹ, tiền đồ tương lai nhất định không kém bất cứ một kẻ nào.
Tần Phi phất hai tay, năm mươi tên quan quân mặc đồ đen nối đuôi nhau đi vào, bỏ qua những cái nhìn như hổ đói của đám đại nội mật thám mà tiến thẳng vào trong phòng.
"Trương thông sự, ngươi năm hai mươi hai tuổi làm quan, cho đến nay là được mười bảy năm rồi. Cho dù tính cho ngươi mỗi tháng bảy mươi lượng bạc bổng lộc đến hiện giờ thì một năm chẳng qua hơn tám trăm lượng, mười bảy năm tối đa cũng chỉ có một vạn ba ngàn lượng. Nhưng mà ngươi tặng lễ vật là một khối ngọc quý Tây Vực, ít nhất giá trị cũng vào khoảng vạn lượng. Không phải là mười bảy năm qua cả nhà của ngươi không ăn không uống, gom góp tất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chich-thu-gia-thien/192663/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.