Tiểu Đao Lưu là một nam tử trung niên đã hơn bốn mươi mấy tuổi, mặc dù những hắn cũng thường làm những việc xẻo thịt như thế này, nhưng thoạt nhìn trông hắn còn thuận mắt hơn nhiều so với mấy tên đồ tể bên đường, thậm chí còn có thể hình dung hắn bằng một mỹ từ, đó là 'mi thanh mục tú'.
Tiểu Đao Lưu nghe thấy Tần Phi hỏi liền cung kính đáp: "Đã là cần câu cơm thì tiểu nhân phải luôn mang theo bên người rồi." Hắn liếc nhi tử một cái, yêm cát sư phó (thầy thiến) trẻ tuổi liền hạ cái rương trên lưng xuống rồi mở ra.
"Mời Tần Trấn đốc xem, đây là dao nhíp, khi thiến những người ở độ tuổi khác nhau cũng phải dùng các loại dao khác nhau để tránh gây tổn thương cho bọn họ. Đây là ống lông ngỗng, sau khi thiến xong, trong vòng vài ngày phải nhờ tới nó mới có thể đi tiểu tiện được. Còn đây là thuốc trị thương, dùng để cầm máu... Đây là lần thiến thứ hai của Niệm Công Công nên nếu dùng dao nhíp thì có hơi xem nhẹ ngài ấy một chút, vậy đi, chọn thanh này!" Tiểu Đao Lưu chọn lấy một thanh tiểu đao chỉ dài có hai thốn, lấp lóe hàn mang.
Khóe mắt Niệm Công Công muốn nứt ra, thều thào nói: "Tần Phi, ta có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi đâu."
"Chờ ngươi làm quỷ đã rồi hẵng nói đi." Tần Phi miễn cưỡng khoanh tay ra lệnh: "Có thể động thủ rồi!"
Tiểu Đao Lưu vâng một tiếng, tiểu đao trong tay vạch về phía trước, một đạo quang mang sáng như tuyết lướt qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chich-thu-gia-thien/1942863/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.