Lý Tuân suy tư rất lâu. Anh mặc áo sơ mi màu đen, bả vai cụp xuống, trông vừa ngoan cường vừa mệt mỏi, nhưng lại không nhìn ra gì khác thường từ ánh mắt anh.
Trước đây anh cũng như vậy. Phó Nhất Trác thầm nghĩ, tuy bề ngoài Lý Tuân có vẻ ngang ngược nhưng thật ra lại cho người ta cảm giác rất an toàn. Con người anh vô cùng kiên cường, chỉ cần có anh che chắn phía trước, người khác chẳng phải lo nghĩ gì cả. Anh không sợ cực khổ vất vả, cũng không oán trách dù cho vận mệnh bất công.
Phó Nhất Trác cảm thấy chua xót.
"Tuân."
Mắt Phó Nhất Trác rất đẹp, mỗi lúc nghiêm túc lại trở nên thâm thúy cương nghị, anh nói với Lý Tuân: "Luôn có người ở bên cạnh chú mà."
Lý Tuân yên lặng nhìn anh. Giọng Phó Nhất Trác trầm ổn: "Dù không nhiều nhưng đều là người tài ba, chú thật sự không cần chuyện gì cũng gánh một mình."
Vẻ mặt Lý Tuân bỗng chốc sửng sốt, Phó Nhất Trác kề đến bên anh, giọng nghiêm nghị: "Chú là em trai tôi, chú phải nghe lời khuyên của tôi."
Em trai ư...
Từ này khiến người ta nhờ đến rất nhiều chuyện, Lý Tuân cúi đầu.
Cách đó vài mét, đám trẻ con đuổi bắt nhau, vừa đùa giỡn vừa la hét. Chúng đang ở độ tuổi vô ưu vô lo, giọng nói non nớt, hi vọng tràn trề, giống như tranh nhau thanh chocolate nước ngoài của thầy là điều vui vẻ nhất trên đời.
Tấm ảnh bỏ trong túi quần anh đã nhăn nheo biến dạng. Cô giữ nó bảy tám năm vẫn thẳng thớm hoàn hảo, nhưng vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-bat-lua-va-vay-cong-chua/17013/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.