Lúc rạng sáng, Chu Vận nhận được điện thoại của ba Cao Kiến Hồng gọi đến. Trong điện thoại ông khóc như đứa trẻ: "Cuộc phẫu thuật đã kết thúc thành công rồi, cảm ơn cháu, cháu gái, chú cảm ơn cháu..."
Chu Vận thình lình bị dựng đầu dậy, còn đang ngơ ngác, chỉ biết mình nghe được một tin vui liền liên tục nói tốt quá. Cô cúp điện thoại, mắt không mở lên nổi, vừa quay đầu lại đã thấy Lý Tuân cũng tỉnh dậy. Anh vẫn giữ tư thế ôm cô như đêm qua, đôi mắt khép hờ nhìn cô. Chân trời hửng sáng, khoảng không tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng chim hót véo von.
Chu Vận nhỏ giọng: "Cao Kiến Hồng phẫu thuật thành công rồi."
Lý Tuân không nói gì, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ. Chu Vận quay mặt đối diện anh, đưa tay ôm anh. Động tác này hơi vất vả vì dáng vóc Lý Tuân trông cân đối cao gầy nhưng thật ra khổ người rất lớn. Chu Vận cọ mặt vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại nói: "Trước đó em đã tra tài liệu, tỷ lệ phẫu thuật thành công của bệnh này rất cao."
Cô cảm nhận được lồng ngực anh khẽ run, hình như đang cười. Hành động này khiến cả người anh bừng sức sống, Chu Vận ngửa đầu lên hít hà cằm anh, sau đó lại hôn một cái. Nụ hôn này cũng khiến tinh thần Lý Tuân hăng hái, tay anh bắt đầu không ngoan, lần xuống dưới người Chu Vận, cô đổi góc độ ôm anh chặt hơn.
Họ đã ngủ suốt một đêm, tinh lực dồi dào, quấn quýt lấy nhau định ‘tập thể dục buổi sáng’. Đúng lúc này cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-bat-lua-va-vay-cong-chua/17054/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.