Cô không muốn tiếp tục sống những ngày mỗi lần mở mắt ra là lại sợ hãi không biết còn sống được bao lâu.
Cô cũng không muốn mẹ mình, sau khi chết rồi, vẫn phải mang theo tiếng xấu bị người ta phỉ nhổ.
Cô càng không muốn vì cái thế giới đen tối mục nát này mà từ bỏ khát vọng hướng về ánh sáng trong lòng.
Điều cô muốn, chỉ là trước khi rời đi, có thể rửa sạch oan ức cho mẹ. Sau đó, theo đuổi ước mơ, vì nước nhà mà chiến đấu.
Ánh mắt gần như tuyệt vọng của Tống Khê khiến Thẩm Chi Cẩn có chút bực bội. Hắn vô thức vươn tay kéo cô dậy.
Nhưng rất nhanh lại tỉnh lại, mặt lập tức lạnh tanh:
“Tống Khê, cả đời này cô đừng hòng thoát khỏi tôi!”
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi, không buồn ngoái lại.
Tống Khê ngồi một mình rất lâu trên sân thượng, đến cả lúc Thẩm Chi Cẩn rời đi khi nào cũng không hay biết.
Hôm sau, Thẩm Chi Cẩn chính thức công bố việc đính hôn với Hạ Doanh Doanh, còn bắt đầu chuyến du lịch tiền hôn lễ.
Biển xanh, cát trắng, hoàng hôn lãng mạn… tất cả đều trở thành minh chứng cho tình yêu của họ.
Trong khi đó, vết thương của Tống Khê cũng hồi phục nhanh chóng. Cô quyết định làm thủ tục xuất viện.
Cô về lại biệt thự nhà họ Thẩm thu dọn hành lý, sau đó một mình leo lên vùng núi sâu để thư giãn đầu óc.
Suốt một tuần sau đó, cuộc sống của Tống Khê vô cùng nhẹ nhõm và yên bình.
Chỉ là cô không ngờ, trong vùng rừng núi hoang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-day-buoc-toc/2865351/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.