11.
Chung Ánh Nhai giống như một chú chó hoang không nơi nương tựa, ũ rũ quay về tòa lâu đài Toyal Vendan của mình.
Chỉ có y mới biết bản thân mình chật vật đến nhường nào.
— Thất bại trong gang tấc.
Bây giờ trong đầu y chỉ còn lại mỗi suy nghĩ này, thần trí mơ màng, thất hồn lạc phách.
Y đã cật lực làm việc suốt 31 năm, ngày đêm miệt mài không ngơi nghỉ, vậy mà tất cả nỗ lực 31 năm qua đều tan thành bọt nước. Những tưởng sau hôm nay y có thể thoát khỏi bệnh tật, thoát khỏi nỗi khổ sở của sự ràng buộc với năng lực đọc tâm, đặt chân đến Miền Cực Lạc mà y vẫn hằng ao ước, thế mà... "-92182"。
Con số đỏ chói ấy hiện lên trên vòng tay như cây búa tạ đập nát trái tim y.
Mà sự dịu dàng và bao dung của vị nữ sĩ phương Đông kia lại khiến tâm trạng nặng nề của y càng thêm ảm đạm.
— Y là đồng bào của bà, bà không hề để tâm đến quá khứ dơ bẩn đẫm máu của y. Bà đang mong y trở về nhà, mà y... lại không đủ tư cách. Y chỉ có thể một lần nữa quay về vùng đất tha hương này.
Chung Ánh Nhai đánh mất cả dũng khí để bước vào tòa lâu đài của mình, chỉ có thể mệt mỏi ngồi sụp xuống cạnh bức tường, cúi đầu thật thấp.
Y thu lại pháp thuật bảo hộ quanh thân, như một cách để hành hạ chính mình, để mặc cơn gió mùa đông rét buốt quất lên da thịt.
Hiện tại là 2:30 sáng, dòng chảy thời gian ở cổng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-nanh-huyet-khe-quy-hac-vien-son/2765946/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.