Ánh trăng xuyên qua khe hở tấm rèm, đổ bóng thành một vệt sáng dài lên sàn nhà cẩm thạch láng bóng, tựa như một bàn tay đang muốn vén màn những bí mật đang được che giấu bên trong căn phòng.
Đây là một gian phòng dương cầm rộng lớn. Chủ nhân nơi này từng ngồi trước cây dương cầm hình tam giác trắng ở trung tâm gian phòng, những ngón tay thon dài và trắng trẻo của người ấy linh hoạt lướt trên từng phím đàn đen trắng, tạo thành những khúc nhạc du dương. Thi thoảng ánh mắt y lại nhìn qua khung cửa sổ đối diện, bên ngoài có bóng cây đại thụ mát mẻ, cành lá xum xuê, vẻ mặt y thư thả nhẹ nhàng, tâm tình vui vẻ dễ chịu.
Thế nhưng lúc này, bên trong phòng dương cầm lại vang lên từng tiếng thở gấp rất nhỏ cùng với những tiếng mắng khàn khàn:
"Commus, em... em thật là quá hoang đường."
Tóc đen tản ra trên tấm thảm lông trắng như tuyết, bàn tay có các khớp xương dễ nhìn đang lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Người đàn ông đang ngồi trên người y liền nắm lấy cổ tay rồi ấn tay y nằm xuống đất, sau đó hắn cúi người hôn lên đôi môi hơi run rẩy của y, ngăn chặn hết mọi tiếng thở d.ốc ngược trở về.
"Chủ nhân, anh thoải mái không?" Người kia thì thầm hỏi. "Em yêu anh lắm, chủ nhân."
Chung Ánh Nhai xoa xoa mái tóc rối bời của người đang hôn lên ngực mình, khẽ "Ừm" một tiếng.
Commus ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà, cười tươi rói nói: "Em thật sự thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-nanh-huyet-khe-quy-hac-vien-son/2765964/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.