Nghĩ kỹ đúng là Xuân xúi cậu nhưng không trách nó được bởi cậu không nói rõ nội tình cho nó biết lấy đâu nó không xúi tầm bậy mà cậu đã biết là tầm bậy mà vẫn nghe theo thì bây giờ ngồi đây là đáng rồi…
…thở dài mãi cũng chán…cậu nghe đâu như tiếng điện thoại cậu reo nhưng vừa móc ra thì nó tắt ngúm, mở tới mở lui cũng không khởi động lại được…
…chắc Xuân gọi…cậu lững thững ra lề đường đứng cho Xuân dễ tìm thấy.. thỉnh thoảng lại nhảy nhảy cho đỡ lạnh…
trời bắt đầu mưa lất phất…bên kia đường một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ lại…vì nó quá quen mắt nên cậu chú ý nhìn…cửa mở…một con người còn quen hơn bước ra…băng qua đường..
…cậu đứng im một lát …không lầm người này đang tiến về phía cậu…
…không thể được, bất giác cậu co giò chạy.
” sao lại ở đây lúc này, thiếu gì chỗ không tới nhè ngay chỗ mình đứng mà tới, mà tại sao mình lại chạy chắc gì anh ta thấy mình..thôi kệ lỡ chạy rồi”
– Khoan đã, dừng lại, anh cần nói chuyện, Tùng…Tùng..
– Vậy đúng là tìm mình, chửi chưa đã sao trời….có lỡ mang cái gì đắt giá trong nhà anh ta đi không ta..
Đôi dép lê phản chủ cái quy đã lỏng muốn đứt rồi, mang nó cậu chẳng chạy nhanh được lớp đeo cái giỏ đồ lòng thòng vướng chân….và cuối cùng anh túm lấy cậu lôi lại làm cậu té bệt xuống đất.
– Tại sao lại bỏ chạy? _anh nói như hét vừa cố gắng thở, tay vẫn túm chặt chiếc áo cậu sợ cậu lại chạy_
– Anh buông ra đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-nhan-di-lac/1946440/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.