Thầy hay thật ! Hận là xuất phát từ đau, muốn hóa giải nỗi đau thì phải lấy niềm vui tấp vào. Niềm vui ấy có từ những lần trả đũa được thứ gây ra nỗi đau. Một vòng luẩn quẩn mà thầy rơi ra ngoài rồi à ?
*
- Cậu về lớp đi ! Tớ không sao, thật mà.
- Nói dối . Trán cậu đầy máu kìa, còn bảo không sao !
Đông Vy mệt lả người nên chẳng thèm tranh cãi với bạn lắm điều nữa, để kệ cậu ta lẽo đẽo theo sau hộ tống cô .
Tội nghiệp ! Cậu ta cứ tự trách mình mãi …
- Đông Vy ơi. Tớ thề là tớ chỉ muốn đùa vui thôi. Còn cậu cũng dễ thương lắm !
Cô gái nhỏ vô thức sờ tay lên mặt mình, vui vẻ hỏi.
- Thật thế à ?
- Ừa ! - Cậu bạn lém lỉnh đáp - Lem nhem như con mèo hen nhà tớ ý ! Hahaha.
Tràng cười vô duyên kia chỉ ngừng khi cô gái nhỏ buông tiếng thở dài. Cậu bạn thò đầu lên trước :
- Hehe. Đùa tí mà, giận à ?
- Chả thèm ! Đừng nói nhiều thế, để tớ yên.
Đông Vy xin được yên tĩnh, thùy não cô đang căng ra như muốn đứt phựt vì “ lệnh triệu tập ” từ thầy giám thị - một khuôn mặt nghiêm nghị cố hữu và một bài phê bình gay gắt …
Cô gái nhỏ bỗng thấy lo lắng. Chẳng biết từ lúc nào, cô đã xem thầy như người thân và ăn sâu vào tiềm thức cô là những lời dạy dỗ, nạt nộ nhưng thật lòng của thầy.
Ánh mắt kỳ lạ thầy nhìn Đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-om-tu-vet-gio-qui/1298961/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.