Dù anh luôn biến hóa, khó đoán và biết cách che giấu nhưng những quan tâm đặc biệt dành riêng cho Đông Vy đã tố cáo tất cả .
*
Sáu giờ sáng. BMW đậu chiễm chệ trước cánh cửa phủ màu xanh rêu. Một tiếng chuông duy nhất vang lên, cô gái nhỏ đem gương mặt ngái ngủ cùng mái tóc bù xù lững thững bước ra, ngơ ngác ngó nghiêng.
- - Á!
Bấy chợt, cô bị thẳng lôi vào xe, đối sát đôi mắt xám tro mê hoặc…
- - Chào!
-- Ừm…chào buổi sáng. Đến tìm em có việc gấp sao? – Cô gái nhỏ vừa dụi dụi mắt vừa sửa lại cổ áo xộc xệch do ai đó túm.
-- Đến Trung Anh! – Chàng quý tộc ngắn gọn.
- - Còn sớm mà. – Đông Vy làu bàu.
Đinh Hữu Phong chẳng buồn đáp, im lặng kéo cô gái nhỏ vào sát người mình, nửa ôm nửa tựa. Anh lệnh cho tài xế lái xe, còn quản gia Lâm lại phải quay ra ngắm nhìn đường phố trước cái liếc mắt đáng sợ của cậu chủ.
- - Này khoan, em còn chưa thay đồng phục!
- - Không cần!
- - Ba lô cũng không đem theo!
- - Không cần thiết!
- - Cần! Cần thiết chứ!
- - Im! Ngủ tiếp đi!
Đông Vy bĩu nhẹ môi, áp mặt vào người bá đạo nào đó, khẽ nhắm mắt. Mũi tham lam hít hà hương nước hoa sắc lạnh còn tai lắng nghe nhịp tim của anh. Hừm, khá nhanh là thế nào nhỉ? Hay là anh khó chịu ở đâu? Ngẫm nghĩ một chút, tim cô gái nhỏ cũng đập hỗn loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực còn chủ nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-om-tu-vet-gio-qui/1299016/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.