Dưới nắng đông ấm áp, cô gái nhỏ lẳng lặng dùng chân đá lá khá khô dưới đất, nét mặt thoáng buồn tựa ngọn cỏ héo úa nhưng vẫn cố vươn thân, tỏ ra mình ổn.
Phía đối diện, chàng trai tựa người vào thân xe đen bóng, tay đút túi hờ hững. Đôi chân dài kiêu ngạo vắt chéo nhau. Dáng vẻ cao quý thấp thoáng sự phiền não.
- Vậy anh ra sân bay cho kịp giờ đi. Em cũng bắt bus đây!
Cô gái nhỏ dứt lời, toan quay người bước đi thì bị bàn tay nào đó chộp lấy, kéo sát gần khoảng ngực thoảng hương nước hoa sắc lạnh. Một vòng ôm lỏng.
Những ngón thon dài đan vào làn tóc rối, dày. Khẽ ve vuốt mái đầu thơm ngát.
- Vy, đừng ăn bánh mì đen nữa! Dở hơi lắm!
Đông Vy co tay đấm nhẹ bả vai chàng quý tộc, khẽ mắng:
- Sắp đi rồi vẫn không nói được lời tử tế nào sao?
- Thế nào mới tử tế?
- Nói nhớ em, dặn em giữ gìn sức khoẻ, hứa sẽ gọi điện thường xuyên. - Đông Vy ngẩng đầu nhìn chăm chú gương mặt điển trai, âm điệu trong giọng nói có phần nũng nịu - Đôi nào trước lúc xa nhau cũng đều nói đủ thứ vậy đấy! Anh khờ khạo quá!
Hữu Phong hừ một tiếng khinh thường. Giọng sặc mùi chế giễu:
- Đi thôi, đã chia tay luôn đâu mà lắm lời? Tốn công nói, tốn công nghe!
- Anh thôi suy diễn kiểu ấy đi! Kia là người ta thể hiện tình cảm, không phải lắm lời chàng ạ!
Chàng quý tộc vẫn giữ nguyên dáng điệu khinh khỉnh, chẳng thèm bỏ lời bạn gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiec-om-tu-vet-gio-qui/287195/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.