“Nice!”
Một đường cầu mạnh mẽ thẳng tắp xẹt thấp qua bầu trời, những tiếng cổ vũ phấn khích vang lên.
Tôn Thiên Phàm mặt đầy mồ hôi bắt tay với Nhâm Thiếu Hoài và Ngân Sĩ Hồng, chân thành khen: “Nhâm tổng tài, anh Ngân, hai người chẳng những thành công trong sự nghiệp mà ngay cả kĩ thuật đánh tennis cũng là đệ nhất, Thiên Phàm bái phục.” Anh thua tâm phục khẩu phục.
“Tôn tổng quá khách khí rồi, kĩ thuật của anh mạnh mẽ sắc bén, cũng là cao thủ hiếm gặp, chúng tôi phải rất vất vả mới thắng được, nếu anh Tôn có hứng thú thì hôm khác chúng ta lại hẹn vài người cùng sở thích đi chơi tiếp.” Nhâm Thiếu Hoài rất thích cá tính thoải mái “thắng không kiêu, bại không nản” của Tôn Thiên Phàm.
“Đúng vậy, Tôn tổng hôm nay thua oan rồi......” Ngân Sĩ Hồng thở hổn hển như trâu nói đầy ẩn ý, mãi một lúc lâu sau vẫn còn nói không ra lời liếc cậu chủ Lưu một cái, lại bướng bỉnh nháy mắt mấy cái với Tôn Thiên Phàm, “Chúng tôi thắng chẳng vẻ vang gì, hôm khác nhất định phải đấu lại một trận, cho anh một cơ hội giải oan. Sao hả, anh có sợ lại thua lần nữa không?”
Tôn Thiên Phàm nhìn thấy bộ dáng bướng bỉnh của Ngân Sĩ Hồng liền bật cười, vui vẻ nói: “Anh Ngân đây đã ra chiến thư, dù Thiên Phàm có bất tài cũng nhất định sẽ nhận lời. Huống hồ, nếu là giải oan thì không phải chắc chắn sẽ thua, lần tới......mọi người đều nên cảnh giác.”
“Được lắm, rất tự tin.” Ngân Sĩ Hồng vỗ vỗ vai Tôn Thiên Phàm, mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiem-doat-vo-yeu/501500/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.