🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Daisy bước từng bước nhỏ đến dưới đài. Khoảng chừng nửa phút sau, cô ấy cầm một khay thủy tinh trên tay. 

 

Trên khay là một hộp pha lê có dạng hình hộp chữ nhật được phủ tấm vải nhung, Daisy đặt khay thủy tinh lên đài. 

 

“Đây là chiếc vòng cổ đã mất tích rất lâu, gần đây lại xuất hiện ở Đức.” Daisy nhẹ nhàng nhấc tấm vải nhung lên. 

 

Trong chiếc hộp hình chữ nhật được làm bằng pha lê là một hình nộm hệt như con người, trên đó được đặt một chiếc vòng cổ kim cương trong veo.

 

Viên kim cương trong suốt hình giọt nước kia cũng được bao bọc bởi rất nhiều viên kim cương màu trắng. Nhìn tổng thể cả chiếc vòng cổ ấy là sự kết hợp bởi rất nhiều viên kim cương nhỏ. 

 

Những ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ trên đài đấu giá khiến mọi người không thể tưởng tượng xem, nếu như có ánh sáng mặt trời chiếu vào thì chiếc vòng cổ ấy sẽ lộng lẫy đến mức nào.  

 

“Trọng lượng của nó là 11.65 carat, là viên kim cương hoàn hảo thuộc cấp D. Về độ hiếm thì tôi cũng không cần nói gì nữa đâu nhỉ. Vật đấu giá hôm nay là món trang sức mà nữ hoàng Elizabeth đệ nhất của Anh yêu thích nhất, là một tuyệt phẩm vô song đã tiêu tốn vô số tài nguyên của quốc gia để tạo ra.”

 

“Tên của nó là: Nụ hôn của đấng cứu thế.”

 

Mọi người có mặt ở đây đều dán mắt vào chiếc vòng cổ rực rỡ, độc nhất vô nhị đó. 

 

Ánh sáng lấp lánh kia không những không bị ánh đèn của buổi đấu giá làm mờ nhạt mà càng khiến nó thêm lộng lẫy. 

 

Cho đến khi một tia sáng màu trắng chiếu từ trên đài chiếu thẳng xuống. Ngay khi ánh sáng chiếu vào “Nụ hôn của đấng cứu thế” thì mọi người mới hoàn hồn trở lại. 

 

Từng đợt âm thanh xuýt xoa nối tiếp nhau, những tiếng xầm xì thảo luận kia đều là những lời khen. 

 

Thẩm Mộ Khanh cũng không ngoại lệ, bàn tay nhỏ nhắn bị Fred nắm chặt bắt đầu động đậy, cô cũng dán mắt vào chiếc vòng cổ đó, không hề chớp mắt lấy một lần. 

 

Trên gương mặt trắng trẻo hiện lên sự kinh ngạc. 

 

Đúng là một chiếc vòng cổ tuyệt mỹ. 

 

Cô còn nhớ vào lúc cô mười lăm mười sáu tuổi, cha từng đưa cô đến một buổi tụ hội của các nhân vật nổi tiếng. 

 

Tất cả những người nổi tiếng đều mặc hoa phục với nhiều màu rực rỡ đã làm cô choáng ngợp đến nỗi hoa hết cả mắt.

 

Nhưng điều khiến cô thấy khó quên nhất cho đến nay là nhân vật chính của buổi tụ hội đó, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp và quý phái. 

 

Thời gian trôi đi, bây giờ cô đã quên đi dung mạo của quý bà đó nhưng cô vẫn nhớ hình ảnh lộng lẫy lúc đó. Bởi vì trên cổ bà ấy là chiếc vòng cổ với kim cương đỏ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

 

Viên kim cương ở chính giữa có hình vuông, xung quanh có rất nhiều kim cương trắng ôm lấy nó như đang vây quanh vị nữ vương cao quý. 

 

Đến khi buổi tiệc kết thúc, cô vẫn không thể quên nó nên đã dùng máy tính để tìm những thông tin liên quan.

 

Khi cô gõ hết những đặc điểm của chiếc vòng cổ kim cương kia, quả nhiên trên màn hình hiện lên một hình ảnh vòng cổ kim cương đỏ khiến cô thấy vừa bất ngờ vừa khao khát nó. 

 

Nhưng những hình ảnh đó chỉ được chụp từ xa nên không thể nào mang đến cảm giác tuyệt vời như khi xem trực tiếp. 

 

Từ đây về sau, cô không thấy được cái nào có thể khiến cô rung động như vậy nữa. Cho đến hôm nay, khi cô nhìn thấy “Nụ hôn của đấng cứu thế” này, nó làm trái tim cô đập liên hồi. 

 

Nhịp thở cũng trở nên nhẹ hơn, giống như sợ quấy nhiễu không khí làm ảnh hưởng đến ánh sáng xung quanh nó. 

 

Mỗi chi tiết đều hoàn mỹ vô cùng, viên kim cương trong suốt kia giống như có thể hấp thụ tất cả phân tử trong không khí, thu nạp tất cả linh khí của vạn vật như một nữ vương chân chính. 

 

Fred vẫn luôn quan sát Thẩm Mộ Khanh nên anh không hề bỏ qua tất cả biến hóa trên gương mặt cô. Cuối cùng anh cũng nở nụ cười đầu tiên từ khi bước bào buổi đấu giá này. 

 

Vẻ mặt anh đã trở nên dịu dàng hơn một chút nhưng trên gương mặt vẫn không thể hiện bất cứ thái độ gì. Cứ như anh đã biết trước kết quả, dù chưa đấu giá thì chiếc vòng cổ đó đã trong tay anh.  

 

Đối với anh mà nói, cho dù Thẩm Mộ Khanh có thích nó thì chuyện này cũng như thêu hoa trên gấm vì anh vốn đã định mua chiếc vòng này để làm quà tặng cô. 

 

Lúc này Fred không hỏi ý kiến của Thẩm Mộ Khanh, anh chỉ lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Bach. 

 

Sau khi cất điện thoại vào, anh lại quay về với dáng vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.

 

Daisy nhìn phản ứng của mọi người, cô ấy mỉm cười đầy hài lòng. Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy được nhận một món trang sức tốt như vậy nên cô ấy cũng thầm thấy kích động không hề thua kém những người ở đây. 

 

Tà váy dài đong đưa sau lưng cô ấy nhưng mỗi bước đi của Daisy đều vô cùng kiên định. 

 

“Cộc cộc!”

 

Chiếc búa màu bạc gõ lên đài gỗ, Daisy đưa tay về phía chiếc vòng cổ hoàn mỹ, dịu dàng nói: “‘Nụ hôn của đấng cứu thế’ có giá khởi điểm là 30 triệu đô la Mỹ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1 triệu đô la Mỹ, bắt đầu đấu giá!”

 

Sau khi nói xong, Dolores ở bên cạnh là người đưa bảng đầu tiên: “35 triệu đô la Mỹ.”

 

Sau khi nghe giá, trên mặt Thẩm Mộ Khanh lộ vẻ chần chờ, nhìn Dolores bên cạnh cũng tham gia đấu giá khiến ý định trong lòng cô dàng thêm kiên định: “Dolores, cô cũng thích sao?”

 

Thẩm Mộ Khanh không định để Fred giành lấy nó cho cô. Chính vì vậy, bây giờ cô cũng không hề ôm hy vọng, sau khi thở dài thì vui vẻ hỏi Dolores vừa buông bảng xuống.

 

“Bây giờ tôi cũng khá hứng thú với trang sức bằng bằng ngọc, chiếc vòng cổ này rất đẹp nhưng tôi cũng thấy cũng bình thường thôi.” Dolores nâng cánh tay mảnh khảnh lên, cô ấy xoa mũi rồi cười khẽ: “Nãy giờ, tôi vẫn không đấu giá nên bây giờ tôi cũng định đấu giá xem như cũng có tham dự.”

 

“Vậy em tìm cơ hội để cô ấy tư vấn cho em đi. Trung Quốc đứng đầu thế giới về mảng trang sức bằng ngọc, không chừng cô ấy chính là chuyên gia đó.”

 

Gladster không có ý định tham gia buổi đấu giá này. Mặc dù có nhiều cô gái bên cạnh anh ấy, nhưng đó chỉ là bia đỡ đạn để tham gia một số dịp quan trọng nên cho dù anh ấy có giành được chiếc vòng cổ này cũng không để làm gì. 

 

Môi đỏ của Thẩm Mộ Khanh cong lên, cô nhìn về phía Gladster, đưa tay chỉ về chiếc trâm ngọc sau gáy mình: “Anh Gladster, anh có thể gọi tôi là Khanh, nói đến trang sức bằng ngọc thì tôi không thạo nhưng cũng hiểu đôi chút. Trang sức phối cùng sườn xám thường sẽ là trân châu, ngọc bích và kim cương. Trong ba loại này, tôi lại có nhiều trâm ngọc nhất, nếu cậu không chê thì tôi có thể tặng cô một cái.”

 

Sự chân thành trên mặt Thẩm Mộ Khanh gần như bày ra trước mặt Delores, giống như sợ cô ấy chê. 

 

Bất cứ ai cũng không thể từ chối trước sự chân thành dường này và Dolores cũng không ngoại lệ.

 

Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt màu nâu như viên ngọc đó cũng vô cùng chân thành, còn có chút vừa mừng vừa lo, vội đáp: “Đương nhiên là tôi không chê, tôi cũng tin rằng mắt thẩm mỹ của Khanh rất tốt.”

 

Thẩm Mộ Khanh rất vui trong lòng. 

 

Khi đến nước Đức, cô chỉ có sườn xám và một ít trang sức bằng ngọc cha mẹ cho cô lúc sinh thời. 

 

Bây giờ quà của mình được người khác ưa thích khiến cô thấy vui như đứa trẻ được kẹo. 

 

Trong lòng cô thấy rất ngọt ngào, mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong hệt như một quý cô lánh đời của gia tộc và chưa bị thế tục ảnh hưởng. 

 

“Ba mươi chín triệu!”

 

“Bốn mươi triệu!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.