- Ha ha ha… Quá là vui…
Vừa ra khỏi nhà ở của Thần Long, hắn cất tiếng cười to.
Hành động của hắn lập tức làm mọi người xung quanh chú ý. Họ bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
- Thằng này có vấn đề chắc? Có quái gì mà cười ghê thế?
- Chắc là nó mới nhặt được một món vũ khí cực phẩm.
- Tao thấy không hẳn, có khi nó mới bị bồ đá.
- Sặc, bị bồ đá mà vui thế à? Vậy tao cũng muốn bị bồ đá.
- Khà khà, mày không nghe thấy câu: “Không có người yêu thật bình yên – Chẳng cần mua sắm đỡ tốn tiền – Ra đường khỏi lo phải ăn diện – Nằm nhà ăn ngủ sướng như tiên” của anh Phở sao? Tao nghĩ thằng đó là trường hợp đó đó.
- Hô hô hô… F.A thì có gì vui? F.A làm gì biết mùi sò hả mày?
Hai thằng con trai liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý rồi cùng nhau cười phá lên.
Bên cạnh hai thằng ấy, một tên khác có chút ngạc nhiên, rồi sau đó ôm đầu trong suy sụp.
- Choáng, thời nay bệnh cười dại cũng bị lây nhiễm à? Không, bệnh dại cười chứ? Không, bệnh cười dại? Không đúng. Aaaaa… Cái nào mới đúng. Khốn nạn thật, ngữ pháp tiếng Việt đúng là như phong ba bão táp mà. Aaaaa…
Phía bên trái, một người trung niên nhìn thấy vậy thì lắc đầu thì thầm:
- Giới trẻ thời nay thật khó hiểu.
Khung cảnh có chút lộn xộn, nhưng “hắn” đã lủi mất từ lâu.
…
Vừa vào phòng, hắn nghe thấy một giọng nữ truyền đến.
- Naru fufufu… Lại có nhân loại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-doi-lap-ky/1476005/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.