Trần Ninh gật đầu: "Đương nhiên là tôi không muốn thấy chuyện này xảy ra!"
| Hoa Đà điên tiếp tục nói: "Vì thế, thiếu soái phải đích thân xử lý việc sản xuất, quảng cáo và tiêu thụ thì tôi mới yên tâm.
Hơn nữa, chỉ riêng số tiền cậu đầu tư để tôi nghiên cứu vắc-xin đã trên mười triệu. Tuyệt đối không thể để người tốt chịu thiệt được, ít nhất cậu cũng phải thu hồi vốn"
Trần Ninh khẽ gật đầu: "Ok, tôi sẽ bảo vợ tôi mở tiếp một công ty y dược chuyên phụ trách sản xuất và tiêu thụ vắc-xin.
| Hoa Đà điên mỉm cười: "Được đấy! Dù sao cũng không vội triển khai vắc-xin. Phu nhân của thiếu soái thành lập công ty sản
xuất dược phẩm, từ từ sản xuất và tuyên truyền là vừa"
Trần Ninh nói chuyện với Hoa Đà điện thêm vài câu, hẹn tháng sau gặp nhau bàn bạc rồi mới cúp máy.
Anh rời ban công, trở lại phòng khách thì thấy Đồng Kha cũng đang gọi điện trong này.
Đồng Kha cầm một chiếc cúc áo đặc biệt, chụp ảnh gửi cho bạn mình. Cô nói: "William, cậu là thợ may bậc thầy, hiểu nhiều biết rộng. Cậu tra giúp tớ xem chiếc cúc áo này đính trên loại quần áo nào nhé!"
"Đúng vậy, chiếc cúc áo này rất quan trọng đối với tớ. Nó là đồ người đàn ông anh hùng từng cứu tớ để lại.
Tiếc là lúc đó tớ không nhìn rõ mặt anh ấy, mong là có thể tìm được anh ấy thông qua chiếc cúc áo này"
Trần Ninh nghe thấy Đồng Kha nói câu này, vội vàng đi vào phòng tắm.
Anh thay chiếc áo sơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-long-vo-song/1873766/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.