Khi Trần Ninh về đến nhà đã là hơn chín giờ tối.
Tống Sính Đình chào anh, cô ngửi thấy mùi rượu trên người Trần Ninh nên không khỏi hơi nhíu mày, kỳ quái nói: “Hôm nay anh đi làm gì vậy? Cả ngày không thấy người đâu.”
Trần Ninh cười nói: “Xử lý chút chuyện.”
Tống Sính Đình cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Anh ăn cơm chưa? Em xuống bếp hâm nóng đồ ăn cho anh nhé.”
Một sự ấm áp nhàn nhạt dâng lên trong lòng Trần Ninh, anh mỉm cười: “Hôm nay anh đi mừng thọ thầy giáo đã ăn rồi.”
Trần Ninh không thấy con gái, cũng không nhìn thấy Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Đồng Kha, vì vậy tò mò hỏi: “Ơ, cha mẹ đâu?”
Tống Sính Đình cười nói: “Họ đưa con đi siêu thị rồi!”
Trần Ninh cười nói: “Được, vậy anh đi tắm rửa trước.”
Tống Sính Đình ôn nhu nói: “Em đi chuẩn bị nước cho anhJ”
Tống Sính Đình là thế này, ở công ty cô là nữ chủ tịch cao quý nhưng về nhà lại là người vợ đức hạnh hiền hòa.
Cô chuẩn bị nước cho Trần Ninh thoải mái tắm rửa.
Sau khi Trần Ninh mặc quần áo sạch sẽ bước ra, Tống Sính Đình đã pha một ấm trà và đang đợi anh.
LÔNG Trần Ninh ngồi xuống ghé sô pha, nhìn đĩa hoa quả đã cắt sẵn trên bàn, lại nhìn ly trà mà Tống Sính Đình Bình vừa pha, anh có chút kinh ngạc: “Tiểu Đình, sao đêm nay em lại nhàn nhã như vậy?”
Tống Sính Đình rót một chén trà nhỏ cho Trần Ninh, nhướng mày cười nói: “Ừm, hôm nay khá nhàn nhã, em muốn nói chuyện với anh.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-long-vo-song/1874116/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.