Trần Ninh lắc đầu: “Không được!”
“Tu La quốc họ có gần như chắc chắn không dám xâm phạm Bắc Cảnh, nhưng nếu Tu La quốc biết tôi không ở Bắc Cảnh, bọn họ có khả năng sẽ mạo hiểm xuất binh?”
“Mặt khác, Nội các ra lệnh cho tôi trở về Bắc Cảnh, nếu tôi không đi, đó chính là kháng lệnh, bọn họ cũng có thể lợi dụng cái này công kích tôi.”
Điển Chử chán nản nói: “Vậy chúng ta chỉ có thể trở về Bắc Cảnh, sau đó phái người bảo vệ Thiếu phu nhân.”
“Nhưng thực lực Diệp gia mạnh, sợ vệ sĩ chúng ta phái cũng không ngăn cản được cao thủ Diệp gia đâu!”
“Nếu Thiếu phu nhân có một chút sơ suất, vậy thì làm sao bây giờ?”
Trần Ninh trầm tĩnh.
Lần này rõ ràng là Hạng Thành cố ý đem anh chuyển về Bắc Cảnh, sau đó để Diệp gia hại vợ của anh.
Trở về Bắc Cảnh, không trở về Bắc Cảnh, đều khó.
Tuy nhiên, anh nhanh chóng có một cách.
Trên mặt anh một lần nữa lộ ra nụ cười, thản nhiên nói: “Tôi có hai cách, có thể để cho Tu La quốc cùng Hạng các lão bọn họ lầm tưởng tôi ở Bắc Cảnh trần thủ, khiến Tu La quốc không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại có thể tự mình bảo vệ người nhà.”
Điển Chử trợn tròn mắt: “Thiếu soái cậu lại không biết thuật phân thân, làm sao có thể vừa ở Bắc Cảnh, vừa ở Trung Hải?”
Trần Ninh cười mỉm nói hai câu bên tai Điển Chử.
Điển Chử trợn mắt há hốc miệng, sau đó vui mừng nói: “Kế hoạch này của Thiếu soái ngài hay, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-long-vo-song/1875241/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.