Nhậm Giang Lâm tự động không để ý đến lời nói của Tiêu Việt, chỉ nhìn chằm chằm cái chăn tơ tằm trắng như tuyết và mấy dấu vết đen sì trên ga giường, nghĩ đến dấu chân vừa nãy trên áo choàng tắm của Diệp Cao Trì…
“Thói quen xấu này của cậu ở đâu ra vậy? Lúc ngủ không cởi quần áo không nói, giày cũng không cởi đã ngủ luôn?”
“Hả? Tôi quên mất.” Tiêu Việt nghe vậy cúi đầu, đôi giày thể thao Tiêu Hướng Địch bỏ tiền mua đi gần nửa ngày đã bẩn rất nhiều, còn dính ít bùn đất sau núi, “Đây là bình thường ở nhà kết thúc công việc mệt lử, nằm xuống ngủ liền, nào còn nhớ những thứ này. Nhưng bây giờ xem ra, cũng may đi giày, nếu không thì ông đây sao có thể thoải mái đạp hắn như vậy…”
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, rõ ràng hơi ghét bỏ.
Tiêu Việt thấy thế ho nhẹ hai tiếng, sờ mũi giải thích: “Vừa nãy đúng là tôi mệt quá, nằm xuống là ngủ luôn.”
“Chỉ một lần này, lần sau không được như thế nữa.”
Tiêu Việt nghe vậy cười lên: “Ơ, lần sau vẫn có thể ngủ chung à?”
“…” Nhậm Giang Lâm tự biết mình lỡ lời, nhắm mắt lại nói: “Không có.”
“Được được được, không có lần sau không có lần sau.” Trong lòng Tiêu Việt vui vẻ, nói: “Nhưng vấn đề mấu chốt không ở đây, ông chủ lớn à, anh vẫn chưa giải thích vừa nãy là tình huống gì, đêm hôm khuya khoắt còn có người tới ôm ấp yêu thương?”
“…” Nhậm Giang Lâm nhíu mày, bỗng chốc không biết nên nói gì.
Tiêu Việt nhìn Nhậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-luoc-cua-dan-ky-thuat/1243578/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.