Cuối cùng Tiêu Việt không mời được người, đang nhìn nhau thì bị tiếng gõ cửa hơi vội của Vương Khắc cắt ngang, Nhậm Giang Lâm vốn định đi về nghe Vương Khắc báo cáo ngắn gọn, khóe môi cong lên, lên tiếng hỏi: “Tài chính, phòng đầu tư và tài trợ có mặt cả chứ?”
“Có mặt cả.”
“Tốt lắm, cậu lái xe ra, thông báo bên Võng Thiên chuẩn bị kỹ càng, tôi qua thẳng.”
Tiêu Việt bên cạnh không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, đứng dậy đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm hỏi: “Sao vậy, sao đột nhiên muốn đến Võng Thiên.”
“Có chuyện gấp cần lập tức xử lý.” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, lại nói: “Cậu về đi.”
“Hả?” Tiêu Việt nghiêng đầu cười nhìn Nhậm Giang Lâm, “Anh không về, em về làm gì? Đương nhiên là ông chủ lớn đi đâu, em sẽ theo tới đó.”
Nhậm Giang Lâm hơi nhíu mày: “Tùy cậu.”
Nói xong không nói thêm câu nào với Tiêu Việt, chân dài sải bước đi ra khỏi văn phòng.
Tiêu Việt cười đi theo: “Ông chủ lớn ơi anh đợi em với.”
Tòa nhà tập đoàn Nhậm thị cách Võng Thiên không xa, lái xe chưa đến mười lăm phút đã tới.
Tối thứ bảy, vốn là ngày nghỉ ngơi buông thả, tòa nhà công ty giải trí Võng Thiên lại đèn đuốc sáng trưng.
Nhậm Giang Lâm triệu tập các phòng liên quan cùng đến phòng họp. Tiêu Việt ngồi một lúc trong phòng làm việc cơ bản của Nhậm Giang Lâm, cảm xúc nào đó lúc trước hơi tăng cao, cũng dần dần quạnh quẽ trong văn phòng vắng vẻ, tâm như nước lặng, bây giờ cũng chỉ còn lại đói bụng đơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-luoc-cua-dan-ky-thuat/500031/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.