Những vết thương đỏ thẫm bất quy luật mà rơi rụng trên lưng nàng, lại tựa như hoa mai nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết, trưng hiện ra một loại mỹ cảm đồi phế phá toái, nhìn mà cổ họng Minh Lãng phát khẩn.
——————————
Minh Lãng không trả lời câu hỏi của Minh Diễm, cô xác thực sắp đến giới hạn, nghiêm mặt nhìn Minh Diễm nói: "Em đi ra ngoài trước đi, chị cùng Hân Viễn nói chút chuyện."
Minh Diễm nhìn sắc mặt đen như than của chị ruột mình, tưởng rằng Minh Lãng bởi vì chuyện Quý Thần Ly bị thương muốn tìm Hàn Hân Viễn tính sổ, đưa cho Hàn Hân Viễn một ánh mắt cầu phúc, vội vã đi ra khỏi phòng bệnh.
"Từ từ." Minh Lãng gọi lại.
Minh Diễm bước chân đình trệ, trong lòng lộp bộp.
Không thể nào, mình gần nhất hình như biểu hiện khá tốt a, không trêu chọc gây rắc rối gì a? Minh Diễm xoay người, chột dạ mà cười hỏi: "Tỷ, còn có việc sao?"
"Em báo cái bình an cho ba mẹ."
Minh Diễm nhẹ nhàng thở ra, mở miệng đáp ứng, bay nhanh chạy đi.
"Lên trên giường nằm đi, đừng để bị cảm." Minh Lãng nhìn chỉ mặc một thân áo đơn Hàn Hân Viễn nói.
"Chính là em......" Hàn Hân Viễn định phản bác Minh Lãng, cùng Minh Lãng bốn mắt nhìn nhau, khí thế lập tức tắt, không nói một lời mà xốc chăn lên chui vào, nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, tròng mắt chuyển động, suy nghĩ phải làm sao mới có thể tìm được cơ hội chạy đến phòng bệnh Quý Thần Ly.
"Tay thế nào?" Minh Lãng hỏi.
Hàn Hân Viễn bình thản đáp:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-luoc-ly-hon-cua-anh-hau-het-thoi/1373171/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.