"Cút mẹ mày đi!"
Đám người Trần Hiện và Cao Dương nhào tới, đánh Đinh Chấn Huy một trận tơi bời. "Tụi mày dám đánh tao?"
Đinh Chấn Huy đầu rơi máu chảy, vừa khóc vừa hỏi.
Trần Hiên quát: "Một đứa con trai của thống soái ở Vĩnh Châu, cũng dám diễu võ dương oai ở Cổ Cảnh, mày có biết anh họ của ba tao là phó tổng đốc Trần không?" "Cái gì!"
Cơ thể Đinh Chấn Huy run lên. "Sợ rồi à?" Trần Hiên lạnh lùng cười một tiếng: "Nói ra không sợ hù chết mày, nhà ông ngoại của cậu Hàn. Thực lực càng kinh khủng hơn, mày có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của cậu Hàn. Bố của mày có thể đánh chết mày không?”
Đinh Chấn Huy sợ hãi,
Anh ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Cổ Cảnh không hổ danh là thành phố tốt nhất ở Dương Nam, ở đây tiềm tàng nhân tài, có rất nhiều nhân vật lợi hai! "Tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không dám nữa."
Thật sự dọa cho Đinh Chấn Huy sợ hãi khóc lên. Thế là mọi người lại tiếp tục đổ rượu. Đúng lúc này, một tiếng thét kinh hãi vang lên. "Các người làm gì vậy? Tại sao có thể đối xử với Thiên Lam như vậy, các người có biết, chồng của Thiên Lam là Hộ quốc chiến soái không, các người đối xử với cô ấy như vậy, không sợ chồng của cô ấy tới đây, đánh tất cả các người thành mấy tên tàn phế sao?"
Cô ấy vừa nói xong, mọi người lại một lần nữa ngừng đổ rượu vào miệng Mục Thiên Lam, đồng loạt quay đầu qua nhìn.
Chỉ thấy một người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-soai-bat-nat-vo-toi-nam-mo-di/1009912/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.