Giọng Trương Nhất Thần run rẩy nói: “Mấy người...
Mấy người là ai?" “Vì sao muốn bắt chúng tôi?”
Diệp Huyền Tần khẽ cười nhìn Trương Nhất Thần: “Anh là Thần soái?" “Sao không giống Thần soái tôi đã từng gặp nhỉ.
Cả người Trương Nhất Thần run lên, không biết làm sao: “Tốt nhất anh nên mau thả chúng tôi rời đi."
“Tôi với Chiến thần Tề Thiên là anh em tốt.
Nếu tôi có bất trắc gì, mấy người chắc chắn phải trả cái giá lớn."
Diệp Huyền Tần nhún vai: “Chiến thân Thế Thiên?" “Xin lỗi, Thần soái tôi chưa ngã thì Thiên Hành Kiện vĩnh viễn không có ngày xuất đầu.
Cái gì!? Mấy "Diễn viên" hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Thần soái?”
“Anh...
Anh là Thần soái?" Diệp Huyền Tần mỉm cười với bọn họ, cho đến khi mấy người đó sởn tóc gáy.
“Dân bọn họ đi, chờ đợi xử trí.
Mấy người tuyệt vọng tột đỉnh.
Thần soái hẳn là nên tìm chủ Thiên Hành Kiện tính sổ chứ, vì sao lại tìm chúng tôi trước vậy.Thiên Hành Kiện từng nói, cậu ta sẽ bảo vệ chúng tôi.
Nhưng bây giờ chắc cậu ta cũng không biết chúng tôi bị bắt.
Thiên Hành Kiện đương nhiên không biết đám người Trương Nhất Thần bị bắt, Cậu ta đang buồn bực.
Vì sao mấy hôm nay Trương Nhất Thần không tới tìm cậu ta đi chơi.
Bây giờ tất cả sự chú ý của cậu ta đều đặt lên người Thần soái.
Nhưng liên tục mấy ngày trôi qua, Thần soái bên kia cũng không có chút động tĩnh nào, không có ý đánh cậu ta.
Thậm chí cũng không cảnh cáo.
Điều này làm cho Thiên Hành Kiện sôi trào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-phong-van/2272807/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.