Trang trí trong phòng chủ yếu là màu tím, có lẽ là nơi nữ ở. Bàn trang điểm vẫn được bảo quản tốt, trên bàn còn có một hộp phấn đã cũ, biến chất. Trên bức tường bên cạnh có treo một bộ trang phục biểu diễn, chứng tỏ người phụ nữ này là một nghệ sĩ biểu diễn kịch.
Trên đầu giường treo một bức chân dung.
Hai trăm năm trước đây không có chất liệu màu, cho nên bức tranh này chỉ được vẽ phác họa đen trắng.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo cổ trang thời xưa.
Lăng Khôi nhìn bức chân dung này, vô cùng kinh ngạc.
“Bức chân dung này có vài phần giống với Thủy Nguyệt, lẽ nào người này có quan hệ gì đó với Thủy Nguyệt?”
Lăng Khôi càng tò mò hơn về thân phận lai lịch của Thủy Nguyệt.
Người phụ nữ sống trong căn phòng này và đạo sĩ Trung Nguyên có quan hệ gì?
Không thể giải thích được, Lăng Khôi chỉ có thể lắc đầu, thở dài.
Rời khỏi căn phòng, Lăng Khôi vào phòng đọc sách.
Trong phòng đọc sách có mùi ẩm mốc và mực nước.
Trên tường treo rất nhiều tranh thư pháp, có thể thấy đạo sĩ Trung Nguyên trước đây rất thích luyện thư pháp. Trên bàn cũng bày rất nhiều tượng điêu khắc, không khó để nhận ra đạo sĩ Trung Nguyên cũng là một nhà điêu khắc.
Trên kệ sách còn có rất nhiều sách về số học, đại lý và thiên văn học.
Hai trăm năm trước, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, lúc đó mọi người còn nghĩ tới khoa thi của triều đình, rất ít người quan tâm đến sách báo khoa học. Đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-phuc-thu/1975621/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.