“Ngộ độc thực phẩm.” Đường Tuấn chậm rãi nói.
“Ngộ độc thực phẩm?” Tên bác sĩ nheo mắt liếc nhìn Đường Tuấn, nói: “Vậy là ngộ độc gì? Nếu như nói không được thì cậu lấy cái gì để chứng minh cho chẩn đoán của anh?”
Đường Tuấn ngồi xổm xuống, ngón tay chạm vào thứ bị nôn ra trên người cô bé, đặt lên chóp mũi ngửi thử, lúc này mới quay lại nói với người phụ nữ: “Có phải con gái cô dị ứng với quả phỉ không?”
Trên mặt người phụ nữ nước mắt đang giàn giụa, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đường Tuấn nhíu mày nói: “Biết rõ cô bé dị ứng với quả phỉ, tại sao còn cho cô bé ăn bánh hạt phỉ chứ?”
Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ khiếp sợ, bà ấy không nghĩ ra được vì sao người trẻ tuổi trước mắt lại biết, giải thích: “Con bé một mực đòi ăn, tôi cảm thấy ăn một chút thì sẽ không có chuyện gì, cho nên...”
Đường Tuấn thở dài, không trách cứ người mẹ nuông chiều con gái này nữa.
“Để cho chữa trị, con gái cô không phải bị đau bụng, mà là ngộ độc thực phẩm.” Đường Tuấn nói.
Người phụ nữ vốn còn có chút hoài nghi y thuật của Đường Tuấn, nhưng thấy Đường Tuấn chỉ dùng vài câu đã nói rõ được tình trạng sức khỏe của con gái mình, trong lòng không khỏi có thêm vài phần tín nhiệm.
“Vậy phải uống thuốc gì? Hay là cần phải châm cứu gì đó?” Người phụ nữ hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Ngộ độc thức ăn mà thôi, không cần phải phiền toái như vậy.”
“Hừ, nói cứ như thật vậy!” Tên bác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/1976929/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.