“Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn không có cách chống lại vận mệnh của mình, thậm chí còn bị ép gả cho Phạm Trùng. Vốn tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng.” Hoàng Phủ Ngọc liếc nhìn Đường Tuấn một cái, ý của cô ấy rất rõ ràng, may là anh đã xuất hiện kịp thời.
Đường Tuấn im lặng, những suy nghĩ về Hoàng Phủ Ngọc trong lòng đã thay đổi không ít.
“Hôm nay cô gọi tôi đến đây, chắc không chỉ muốn nói câu này với tôi thôi đâu chứ?” Đường Tuấn nhìn Hoàng Phủ Ngọc, hỏi.
Trên khuôn mặt như trăng như ngọc của Hoàng Phủ Ngọc lộ ra một tia đau thương, nói: “Tôi không mong anh chết.”
Cô ấy xoay người, đi đến trước cái bàn lớn trong phòng, bên trên để năm sáu cái hộp. Cô ấy mở hết từng cái hộp ra, bên trong đó là nhân sâm, linh chi, và các loại thuốc cực bổ quý giá, mùi thuốc đậm đặc tỏa ra từ trong hộp. Với năng lực của Đường Tuấn, đương nhiên có thể nhận ra những loại thuốc này đều có tuổi đời ít nhất hơn trăm năm, thậm chí còn lâu hơn. Một một gốc thuốc đặt trên thị trường cũng đủ khiến oanh động, bán ra với giá hơn ba trăm năm mươi tỷ.
“Cho anh những cái này, xem có thể giúp đỡ gì cho vết thương của anh không.” Hoàng Phủ Ngọc nói rất nhẹ.
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Không cần.”
Anh mới vừa dứt lời, cô gái cột tóc đuôi ngựa đã bất mãn hừ một tiếng, nói: “Cô chủ cho anh thì anh cứ lấy. Đừng tỏ vẻ giả mù sa mưa, làm cho người khác chán ghét.”
Quãng thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/1977714/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.