Dương Lộc nhẹ nhàng gật đầu. Dương Lộc cũng hiểu đạo lý này, năm đó khi mẹ cô ấy bệnh nặng nguy kịch, không ai muốn dính dáng đến cô ấy, sợ bị liên lụy. Bây giờ thì khác rồi, sợ rằng không biết bao nhiêu người sẽ mượn cơ hội này đến tìm Dương Lộc. Cái gọi là “nghèo ở thành thị không ai đến, giàu trong núi sâu có bà con xa”, chính là đạo lý này.
Lúc này đã là xế chiều, hoàng hôn soi chiếu, mặt hồ bên cạnh lấp lánh ánh sáng như vảy cá.
Chính vào lúc này, vài chiếc xe đột ngột dừng lại không xa phía trước hai người.
Mỗi một chiếc đều là xe sang hơn mấy tỷ, chiếc ở giữa là Lincoln phiên bản giới hạn.
Cửa xe mở ra, mười mấy vệ sĩ từ trong bước xuống, những vệ sĩ này ai nấy đều ẩn chứa tinh khí thần. Vậy mà đều là võ giả luyện được nội kình, người đàn ông trung niên dẫn đầu là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí.
Chiếc Lincoln ở giữa mở ra, một người từ bên trong bước xuống, đi về phía Đường Tuấn và Dương Lộc dưới sự bảo vệ của nhóm vệ sĩ.
“Cháu trai ngoan của chú, đã lâu không gặp.” Người đến có dung mạo thô kệch, khí thế còn lớn hơn giám đốc như Dương Lộc, hiển nhiên là người có địa vị cao. Ông ta mặc đồ tây nhàn nhã, trên gương mặt nở nụ cười nhẹ rồi vui vẻ nói với Đường Tuấn.
“Đường Quang Hòa.” Đường Tuấn nhìn người đến, dùng giọng lạnh lùng nói.
Người đến không phải ai khác mà chính là Đường Quang Hòa, kẻ đã đoạt lấy quyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/1978248/chuong-1151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.