“Tôi thề chết sẽ đưa cậu ta trở về bờ an toàn, mong Thiên Nhân yên tâm.” Lỗ Duy Minh run rẩy, ông ta vội nói.
“Anh?” Người duy nhất vẫn mơ màng không hiểu, e là chỉ có Lý An thôi. Trong mắt anh ta có sự ngạc nhiên, hoảng sợ và cả sự cuồng nhiệt khó nói ra.
“Nơi này không có chuyện của anh nữa. Họ sẽ đưa anh về nhà. Về nhà từ từ chăm sóc cho mẹ anh, nếu còn có suy nghĩ về võ đạo thì tới nhà thuốc của nhà họ Đường tìm tôi.” Đường Tuấn nói với Lý An.
Anh nói xong, quay người đối mặt với con sóng khổng lồ cao cả chục mét đang chuẩn bị nuốt chửng họ.
“Phá!” Một âm thanh như sấm giữa mùa xuân từ trong miệng của Đường Tuấn phát ra.
‘Ầm!’
Con sóng khổng lồ cao cả chục mét theo âm thanh này mà từ giữa vỡ ra, giống như có một thanh kiếm khổng lồ chẽ nó ra làm đôi.
“Đi thôi.” Đường Tuấn nói với Mộc Thanh Lam.
Mộc Thanh Lam nhìn đám đông, sau đó cũng đạp không mà bay lên.
“Lại là một Thần Cảnh! Cô… cô ta là thánh nữ Băng Cung, Mộc Thanh Lam.” Tuy Mộc Thanh Lam vẫn chưa để lộ dung mạo nhưng lúc này Lỗ Bảo Lâm và những người khác cũng đoán ra thân phận của cô, một thánh nữ Băng Cung bị đạo thể giam cầm.
Mặt mày của Lỗ Bảo Lâm tái mét, hận không thể đào cái lỗ chôn mình vào ngay lập tức. Đường Tuấn chưởng nhẹ, chiếc thuyền đánh cá dưới chân của Lỗ Duy Minh giống như có một sức mạnh khổng lồ vô hình thúc đẩy, lao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/1978304/chuong-1179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.