Khuôn mặt Trần Hựu chậm rãi lộ ra ý cười, ông ta nói nhỏ: "Công chúa, tôi biết rõ công chúa muốn làm gì. Đáng tiếc lần này công chúa phải thất bại rồi. Sư tử đánh thỏ cũng phải dùng hết sức, điểm này thì tôi hiểu hơn bất cứ ai.”
Long Diên cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy không cam lòng. Cô tức tối không phải vì Đường Tuấn, mà là vì cô phỉa nhìn hy vọng của nhà họ Long tan vỡ.
"Chết đi. Huyền Giáp Biến, phá quân!”
Trần Ngọc nở nụ cười âm hiểm, nguyên lực khắp cơ thể tụ lại ở tay anh ta hóa thành một mũi tên. Trên mũi tên đó tản ra dao động khổng lồ.
"Vút."
Trần Ngọc lấy thân làm cung, bắn ra mũi tên.
"Xong rồi." Khuôn mặt Long Diên tái nhợt.
Mũi tên "Phá quân" có khả năng bám chặt con mồi, cho dù Đường Tuấn muốn trốn cũng không thoát nổi, lại được Huyền Giáp Biến hỗ trợ nên có lẽ chỉ có người đạt tới Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn mới chặn được mũi tên này.
Lưu Trường Vân khẽ gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của Trần Ngọc.
"Chiêu này rất tuyệt, chỉ tiếc là bản thân anh quá yếu." Đường Tuấn bình luận.
Anh búng tay vào đầu mũi tên.
Bùm!
Mũi tên "Phá quân" dừng lại, sau đó biến mất trước ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người.
“Muốn giết tôi sao, vậy anh đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải đền bằng mạng của mình chưa?” Đường Tuấn gằn giọng, sau đó anh lướt nhanh đến chỗ Trần Ngọc.
"To gan." Lưu Trường Vân sững sờ mất một chút rồi cũng kịp phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/1979128/chuong-1691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.