Một người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh Lâm Hoành Thiên đứng ra. Dáng vẻ người đàn ông xấp xỉ 23 - 24 tuổi, đeo một gọng kính tơ vàng, thoạt nhìn rất văn nhã.
Cậu ta là Lâm Tiểu Phàm, là cháu trai ruột của Lâm Hoành Thiên.
Bác sĩ Phùng cười nói: “Tuy rằng Tiểu Phàm còn trẻ tuổi, nhưng kỹ thuật chữa bệnh đã có đến năm sáu phần kế thừa của bác sĩ Lâm, trong giới y bác sĩ trẻ của Việt Nam, không ai có thể so sánh được với cậu ấy, ngay cả tôi cũng hổ thẹn không sánh bằng. Bác sĩ Lâm đã có người kế nghiệp.”
Lâm Tiểu Phàm nói: “Bác Phùng quá khen. Tôi tuy rằng học được năm sáu phần kỹ thuật chữa bệnh của ông nội, nhưng kinh nghiệm chưa đủ, còn cần mọi người góp ý chỉ điểm thêm.”
Bác sĩ Phùng gật đầu, nói: “Không cao ngạo không nóng vội, so với một số người đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Khi nói chuyện, ông ta cố ý nhìn thoáng qua Đường Tuấn.
“Cậu không thể trị khỏi cho cậu ấy.” Đường Tuấn bỗng nhiên nói.
Biểu tình Lâm Tiểu Phàm cứng đờ, lạnh lùng nói: “Anh nói tôi không thể trị khỏi cho cậu ta, chẳng lẽ anh có thể trị khỏi hay sao?”
Đường Tuấn nói: “Chỉ có tôi có thể.”
Lâm Tiểu Phàm cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi học y đã được hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ ngông cuồng, tự cao tự đại như anh. Vậy anh nói thử xem, chứng bệnh của cậu ta là gì?”
Lâm Tiểu Phàm tự nhận bản thân là một thiên tài ngành y, ngoại trừ ông nội cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/1979938/chuong-2168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.