Người bình thường nghe được những lời này, chỉ sợ sẽ cho rằng là mắng người, sẽ không chút khách khí mắng ngược lại, thậm chí trực tiếp đánh nhau.
Nhưng sau khi Đường Tuấn nói xong câu đó, tiếng cười cuồng bá của Cổ Linh Vương đột nhiên dừng lại. Trong cung điện trống trải vốn chỉ có ba người bọn họ, lúc này càng yên tĩnh đến quỷ dị.
Cổ Linh Vương tọa trấn một giới, nằm trong top 10 của thần quân bảng, ai dám nói với ông ta loại lời đại nghịch bất đạo này! Điều kỳ lạ là Cổ Oinh Vương và Tề Tinh đều không tức giận vì chuyện này.
Đường Tuấn nói tiếp: “Bố trí trong cung điện có lẽ có thể gạt được người khác, nhưng không thể gạt được tôi. Những tinh huy này là vì che đi dấu vết tuổi già trên người ông, mùi hương là vì che đi tử khí mà ông tản ra. Nếu tiếp tục như vậy, Cổ Linh Vương, ông tuyệt đối sống không quá mười năm!”
Giọng nói của Đường Tuấn quanh quẩn trong cung điện.
Màn che nặng nề bỗng nhiên bị cuồng phong cuốn lên, tiếp theo bị xé rách, lộ ra thân ảnh trong đó.
Vốn dĩ bóng dáng sau màn lụa thật sự chỉ là một cái bóng, thẳng đến giờ phút này mới rõ ràng xuất hiện trước mắt Đường Tuấn.
Bóng dáng nguy nga cao ngất chỉ là biểu hiện.
Một ông lão vô cùng già nua, gầy gò mặc một cái ghế rộng rãi, trên người ông ta mặc một bộ khải giáp cực kỳ không phù hợp với thân hình của mình.
Thân ảnh sừng sững cao ngất thật ra là cái bóng áo giáp chiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/322492/chuong-3250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.