"Cái gì!"
Tiếng khiếp sợ vang lên khắp lều trại, Hoang Tàn Phong mạnh mẽ đứng lên, thất thanh nói: "Thật sao?”
Hoang Cửu Hỏa, đối với người của đệ cửu mạch mà nói, có ý nghĩa phi phàm.
Sự thật của trận chiến năm đó, chỉ có đệ cửu mạch hiểu rõ.
Nếu như không phải có Hoang Cửu Hỏa, thì bây giờ bộ tộc cổ hoang thú đã sớm bị diệt sạch.
Tuy rằng Đường Tuấn không biết rõ những chuyện này, nhưng từ sóng tinh thần anh có thể biết bọn họ không có lòng căm thù đối với Hoang Cửu Hỏa, không giống Hoang Vô Dục cùng Hoang Thái Tức.
Anh thả thi thể của Hoang Cửu Hỏa ra, đám người Hoang Tàn Phong nhìn thi thể trước mắt, bọn họ đều yên lặng rơi lệ, có một số ông lão nhắm hai mắt lại, sắc mặt tràn đầy bi thương.
Đường Tuấn ở một bên lẳng lặng nhìn.
Một lúc lâu sau, Hoang Tàn Phong mới thu hồi thi thể của Hoang Cửu Hỏa, ông ta trịnh trọng khom lưng hành lễ với Đường Tuấn, nói: "Cảm ơn anh.”
Những người của thú hoang cổ đại khác trong lều trại cũng đồng thời hành lễ với Đường Tuấn, vẻ mặt chân thành tha thiết.
Sau khi cảm ơn, trong tay Hoang Tàn Phong xuất hiện một hạt châu tỏa ra mùi thuốc, ông ta đưa hạt châu đến tay Đường Tuấn, nói: "Anh đã đưa thi thể Cửu Hỏa tiền bối về, chúng tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể đưa cho anh Dược Châu này, hy vọng anh không từ chối.”
Hành động này của Hoang Tàn Phong làm cho sắc mặt của mọi người trong lều trại hơi thay đổi, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/322872/chuong-3010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.