Những người nhà họ Vương còn sống sót cứ như những thi thể kia vậy, vẫn ngồi dưới đất không dám động đậy.
Vương Phàm thấy thế, trong lòng cũng hiểu được dù cho ông ta còn sống được, nhưng tinh thần lẫn khí thế của nhà họ Vương đều đã bị người trước mắt đánh cho vỡ tan, đã không còn hi vọng thêm gì nữa rồi.
Nhưng chí ít thì vẫn còn sống.
"Nhà họ Đường, nhà họ Hải, nhà họ Diêm. Tam gia các người tự mình tạo nghiệt, dựa vào cái gì mà bắt nhà họ Vương tôi thay các người gánh chứ."
Trong lòng của Vương Phàm xuất hiện sự không cam lòng vô cùng mãnh liệt.
Vương Phàm thân là gia chủ của thế gia số một Hải Châu, hiểu rõ hơn đám người Tần Hàn Minh hơn rất nhiều.
Sau khi nghe ông ta nói xong, Đường Tuấn cũng hiểu được.
Xem ra Tam đại gia cho rằng anh có thu hoạch lớn ở Tiên Cung, muốn dùng loại thủ đoạn này để buộc anh giao ra đây mà.
"Ông đã cứu đám người Thác Bạt Tuyết nên tôi sẽ tha cho ông một mạng. Nhưng nếu như nhà họ Vương cứ tiếp tục hành động như vậy, chuyện hôm nay nhất định sẽ tái diễn thêm lần nữa."
Đường Tuấn lạnh lùng.
Vương Phàm quỳ xuống, cung kính nói: "Đa tạ đại sư Đường."
Giờ phút này vị gia chủ của thế gia số một Hải Châu đang tôn kính Đường Tuấn như tôn kính thần phật.
"Giúp tôi chăm sóc cho đám người Thác Bạt Tuyết Tình thật tốt."
Nói xong câu đó, Đường Tuấn lập tức biến mất khỏi đại sảnh nghị sự.
Tuy rằng anh ta chưa gặp qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/323143/chuong-2837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.