Chỉ thấy Đường Tuấn đi về bọn họ, anh trở về thật nhanh, trong chớp mắt đã đến trước người bọn họ.
Đường Tuấn nhìn chằm chằm thú hoang cổ đại nói: “Đã mười nghì năm rời, nơi này cũng không có bao nhiêu linh khí cho mày bổ sung, pháp lực và sức mạnh tinh thần trong người mày chắc cũng không còn nhiều. Công kích vừa nãy của mình trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng trong mắt của tao có hơi miệng cọp gan thỏ.”
Thú hoang cổ đại gằn giọng nói: “Thằng quỷ sứ, mày đang nói mê sảng gì đấy.”
Đường Thanh Dương và Diêm Quân Ngư cũng nghi ngờ không thôi, công kích vừa nãy cũng không giống như miệng cọp gan thỏ.
Đường Tuấn lạnh lùng nói: “Tao là bác sĩ, sức khỏe và tinh thần của may có vấn đề hay không, mày còn chưa gạt được tao.”
Diêm Quân Ngư nhìn về phía Đường Thanh Dương, vẻ mặt dò hỏi.
Đường Thanh Dương nhìn chằm chằm thú hoang cổ đại, một lát sau anh ta lắc đầu, tỏ ra bản thân không nhìn thấy.
Trong cảm nhận của anh ta, tinh thần của thú hoang cổ đại quả thực dồi dào, không khác sức mạnh phát ra từ trên người sói lang.
Diêm Quân Ngư thấy thế, không khỏi cười xì một tiếng: “Anh muốn để chúng tôi đi chịu chết?”
Đường Tuấn cười nhạt, nhìn về phía Đường Thanh Dương nói: “Anh xác định sao?”
Đường Thanh Dương ngẩn ra, trong lòng không khỏi có hơi bồn chồn.
Cho dù đáy lòng không bằng lòng thừa nhận, anh ta cũng hiểu rõ y thuật của Đường Tuấn mạnh hơn mình không ít.
Lúc này bị Đường Tuấn hỏi như vậy, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/323175/chuong-2816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.