CHƯƠNG 1713
“Ông nội, ông không thấy con và Giang Nghĩa… có chút giống nhau sao?”
“Hả?”
Được Đàm Quốc Đống nhắc nhở như vậy, Đàm Vĩnh Thắng cũng đột nhiên phát hiện ra sự thật này.
Từ khi bắt đầu nhìn thấy Giang Nghĩa, Đàm Vĩnh Thắng đã có một loại cảm giác thân thiết, không nói được là cái gì. Bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ là tại sao, bởi vì Giang Nghĩa thật sự quá giống Đàm Quốc Đống.
Nếu như Đàm Quốc Đống cạo hết râu đi, vậy đoán chừng cũng phải giống Giang Nghĩa đến bảy phần.
Vóc dáng, dáng người, tướng mạo.
Đều gần như nhau.
Trùng hợp?
Đàm Quốc Đống nói: “Thế giới rộng lớn không gì không có, không ngờ con thế mà lại giống Giang Nghĩa như vậy, không chú ý nhìn, có thể còn có thể nhìn nhầm.”
Đàm Vĩnh Thắng cũng nhíu nhíu mày.
Quả thật là có chút giống nhau quá mức, nhưng ngoại trừ trùng hợp, dường như không tìm được lý do nào khác?
Đàm Vĩnh Thắng vỗ vỗ bờ vai anh ta: “Không nên suy nghĩ lung tung nữa, con với Giang Nghĩa không có quan hệ gì, đi thôi.”
“Vâng, ông nội.”
Phía bên kia.
Giang Nghĩa ngồi xe Thường Hướng Đông về công ty.
Lái được nửa đường, Thường Hướng Đông như có như không nhìn Giang Nghĩa.
“Anh cứ lén lén lút lút nhìn tôi làm gì?”
Giang Nghĩa hỏi.
“Cái đó… phó tổng Giang, tôi cảm thấy tướng mạo của anh có chút…
“Có chút cái gì?”
“Có chút giống với Đàm Quốc Đống!”
“Hả?” Giang Nghĩa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-tu-la/339084/chuong-1713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.